Ước định thời gian, Hứa Nghiên một mình đến Hoàng trạch ở phố Phú Quý phía nam trấn, người ra mặt chào hỏi là nữ chủ nhân của nhà này, là một nữ nhân nói chuyện trôi chảy với giọng cao, thái độ cũng rất thành khẩn, mỗi ngày hai canh giờ vào buổi sáng, một tháng nghỉ một ngày, bao cơm trưa, một tháng một lượng bạc, bao giấy mực bút nghiên, một quý một bộ quần áo, ngày lễ tết sẽ có lễ vật.
Đãi ngộ rất tốt, chính là quá tốt, Hứa Nghiên sau khi vào cửa không chen lời nào, chỉ lo gật đầu, hoàn toàn không cần cò kè mặc cả, khi lời nữ chủ nhân vừa dứt, nàng còn hơi chưa hoàn hồ, trong lòng cảm thấy bất an, liền hỏi: “Hoàng phu nhân, không biết bọn trẻ có ở nhà hay không? Ta cũng muốn nhìn xem, để tránh chuẩn bị không chu đáo.”
Hoàng phu nhân chớp mắt, mỉm cười đổi tư thế ngồi: “Ba đứa nữ nhi của ta đều ở nhà, chuyện này thì không thành vấn đề, chỉ là còn mấy đứa hôm nay chạy ra ngoài chơi rồi, e là nhất thời không tìm về được.”
“Ơ, tổng cộng mấy đứa? Mấy cô nương mấy tiểu tử? Đều bao nhiêu tuổi rồi?” Hứa Nghiên nghẹn lại một chút, khó trách đãi ngộ tốt đến vậy, nghe lời này tối thiểu cũng có chừng năm sáu đứa trẻ, đây là mời cả tộc đến luôn sao? “Tám đứa, tuổi đều từ năm tuổi đến chín tuổi, ba cô nương năm tiểu tử, Hứa phu t.ử còn điều gì muốn tìm hiểu không?” Hoàng phu nhân ra vẻ cứ việc hỏi, nhưng Hứa Nghiên vẫn nhìn ra sự phiền lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863592/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.