Hứa Nghiên tức giận đến mức đầu bốc khói, trên đường về kiên quyết không thèm đếm xỉa đến hắn, mãi đến khi về đến đầu thôn mới miễn cưỡng chỉ đường cho, khi gặp những người nhàn rỗi dạo ở ngoài, nàng lại thực lòng vui vẻ bắt chuyện. Xa nhà nửa năm, đột ngột trở về, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc khiến lòng nàng dâng lên một cảm xúc khó tả, lòng bàn tay thậm chí còn rịn mồ hôi.
Đồ Đại Ngưu thấy có người trên đường nên không còn dám trêu chọc nàng nữa, an phận làm một phu xe dắt bò, đưa vị cô nương không quen biết này về nhà theo sự chỉ dẫn của nàng.
Giữa hai người không hề có sự trao đổi nào, cho nên mấy tam cô lục bà nhìn thấy cũng không bàn tán lung tung, chỉ thầm cảm thán người thanh niên đ.á.n.h xe thật khỏe mạnh, và thầm cười trộm vì sự lực lưỡng của hắn.
Mỗi bước mỗi xa
Khác với ngày thường, khi có người lạ đến thôn, mấy người rảnh rỗi buôn chuyện muốn hỏi rõ cả tám đời tổ tông người ta, cho đến khi về đến cửa nhà, cũng chưa có ai hỏi Hứa Nghiên: "Tiểu t.ử đ.á.n.h xe này là tiểu t.ử nhà ai vậy?”
Đương nhiên, Hứa lão tú tài càng không hỏi, thậm chí còn không cho người lẳng lặng giúp xách gói đồ một sắc mặt tốt.
Chỉ thấy lão ngồi dưới gốc hồng trong sân, mặt lạnh lùng cười nhạt, cố ý giả vờ mắt kém, đưa tay che trên mắt: "Ôi chao, đây là cô nương nhà ai chạy đến nhà lão già ta vậy? Trông không giống như khuê nữ mặt dày mày dạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863577/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.