Sau đó Hứa Nghiên liền trở lại bình thường, cũng không nhận được thư thúc giục về nhà của lão phụ thân nữa, nàng ở nhà tỷ tỷ dốc lòng chăm sóc ba đứa trẻ, cùng ăn cùng uống cùng tập viết. Sáng sớm và chiều tối khi mặt trời không gay gắt thì dìu lão bá mẫu ra ngoài đi dạo, nói chuyện, có lẽ là do gia đình tỷ phu là người tốt, cũng có lẽ là do nàng làm đúng mực, làm khách nửa năm trời không bị người ta chán ghét và cô lập, cũng không nghe thấy có người nói lời chua chát. Tỷ tỷ thì khỏi phải nói, tỷ phu đối đãi với nàng cũng rất tốt, xem tiểu di t.ử kém mình một vòng tuổi như đứa trẻ của mình mà nuôi dưỡng.
Khoảng thời gian này thỉnh thoảng lại thấy phụ t.ử Đồ gia đ.á.n.h xe bò chầm chậm đi lại trong thôn, con bò đen bụng lớn kia đã sinh con, là một con bê đực rất hoạt bát. Gặp nhau trên đường, Hứa Nghiên sẽ cùng ba tiểu ngoại sanh/nữ cắt cỏ non đã tìm sẵn đặt lên xe bò, mắt không nhìn người nhưng vẫn dặn dò: “Đồ đại thúc, thúc phải nhớ cho bò con ăn trước khi cỏ héo nhé, răng nó còn non.”
Việc ở cùng với Đồ đại thúc giọng to thô lỗ là một điều rất dễ chịu, ông đối đãi với mọi người nhiệt tình, nói chuyện không kỳ lạ quái gỡ, khi cười ha ha đặc biệt có sức lôi cuốn, còn thích đứa nhỏ. Từng ôm Hồng Quả cưỡi lưng bò, cũng từng kẹp Tiểu Nguyên nhỏ con ngồi trên vai, hiện tại ba huynh muội chúng chỉ cần thấy Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863576/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.