Quay lại đường cũ, khi đến thôn của Hứa Nghiên đúng lúc bữa cơm, khói bếp bốc lên mang theo mùi dầu thơm, hắn thầm mắng một tiếng, xoa xoa cái bụng rỗng tuếch của mình, tìm một nhà đổi hai cái bánh để lót dạ. Buộc bò bên bờ sông dưới gốc liễu cho chúng uống nước, hắn tựa nửa nằm trên gốc liễu khô nhai bánh rau, chưa ăn xong đã nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ truyền đến từ phía sau bức tường đất của một căn nhà bỏ hoang không xa, trong đó có một giọng nói the thé, già nua mà sáng nay hắn đã nghe.
"Không thể nào, ta còn chẳng thèm nhìn ngươi, huống chi là cô nương nhà ta, ban ngày ban mặt mà nằm mơ cái gì vậy, cái bộ dạng nghèo hèn như ngươi mà cũng muốn cưới cô nương nhà ta, về nhà nhúng đầu vào chum nước mà tỉnh táo lại đi.”
Sau đó, mơ hồ nghe thấy một giọng nói căng thẳng nhưng thấp thỏm: "Nhà của ta không nghèo đến thế, có thể lo đủ lễ hỏi, hơn nữa hai nhà chúng ta gần nhau, ta còn có thể dưỡng lão cho ngài.”
Lão đầu khinh bỉ hừ cười một tiếng: "Ta không có nhi t.ử sao? Cần ngươi dưỡng lão? Nói mấy lời giả nhân giả nghĩa đó làm gì, cưới cô nương nhà ta không phải đều mong có một tú tài công làm thông gia sao? Có điều có người cứ thích tự đề cao mình, cũng chẳng nghĩ xem bản thân không biết một chữ nào, lại còn muốn dựa vào việc cưới được tức phụ tốt để đổi đời, xem lại chính mình đi. Cút đi, đừng đến nữa. Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-goa-cua-ga-chan-lon/4863578/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.