Trên sàn nhà lạnh, Khải Hoàng nằm úp vẻ thê lương, mái tóc rũ rượiche mất khuôn mặt. Cơ thể chẳng buồn động đậy. Bình Nhi thấy vậy hốthoảng chạy lại, bàn tay nhỏ khẽ lay lay. 
- Anh… anh Khải Hoàng… 
Bình Nhi vừa lay vừa gọi, nước mắt chảy dài vì gọi mãi mà Khải Hoàng vẫnchẳng động đậy. Làm sao đây, cô bé nhỏ khóc liên hồi, nước mắt rơi khẽlên mái tóc anh. 
- Huhuhu, anh ơi, anh ơi… 
Giọng nói khẽ của cô chứa nghẹn đầy tiếng nấc, làm sao đây, Bình Nhi sợ lắm. 
- Gì vậy? – Khải Hoàng bỗng ngẩng đầu dậy, thấy cô bé nhỏ khóc như vậy lấy làm lạ. 
Bình Nhi ngưng khóc, môi mấp máy hỏi. 
- Anh chưa chết à? 
- Cái gì, em trù anh chết hả? – Khải Hoàng gắt um, tay đưa lên chùi chùi mi mắt. 
- Không, không ạ. 
- Vậy sao khóc như có người chết vậy? 
Bình Nhi ấp úng, vẻ khó xử hiện qua đôi mắt. 
- Em… mà chưa chết sao nằm dưới sàn nhà trông ghê vậy. - Bình Nhi đổi chủ đề sang đổ lỗi cho anh. 
- Ơ hay, cái con người này, anh nằm ngủ nên lăn xuống đây chứ bộ. 
- Vậy sao không lên đấy nằm lại? – Bình Nhi gân cổ cãi. 
- Lỡ nằm dưới này thì nằm cho luôn, lên đấy chi cho giấc ngủ bị gián đoạn. 
Khải Hoàng tặc lưỡi nói, như nhận ra sự có mặt của Bình Nhi, mới hốt hoảng kêu lên. 
- Mà sao em ở đây? Lại còn vào phòng nữa chứ. 
- Em… 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dien/3061232/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.