- Sao anh ném đi chứ? 
Bình Nhi gắt lên khi Vĩnh Phúc nắm con gấu bông ném mạnh xuống sàn nhà. Bà giúp việc đứng bên run lập cập. 
- Con gấu bẩn này em lấy làm gì chứ? Nếu thích, anh sẽ mua cho em con tohơn con này gấp mấy lần. - Vĩnh Phúc nắm vai cô, ánh mắt kiên quyếtnhìn. 
- Nhưng em thích con gấu này. – Bình Nhi gân cổ cố cãi lại. 
Trước cái vẻ bướng bỉnh của Hạ Dương, Vĩnh Phúc phải thở dài ra sức giải thích. Ánh mắt liếc sang bà giúp việc đứng gần đấy. 
-Nghe anh, anh sẽ mua con gấu khác, to và đẹp hơn rất nhiều. Nếu em còn có ý định cãi lại, đừng trách anh. 
Vĩnh Phúc gằn giọng, đôi mắt đáng sợ nhìn vào Bình Nhi. Cô bé nhỏ khẽ rùngmình, môi mấp máy chẳng nói nên lời. Đây là lần đầu tiên Vĩnh Phúc tứcgiận cô đến thế. 
- Đem vứt đi, lần sau tôi mong dìđừng đem những thứ vớ vẩn như này về nữa. – Vĩnh Phúc lạnh lùng nói, mắt chẳng buồn nhìn bà ấy. 
- Vâng… vâng ạ. – Bà giúp việc khom lưng nhặt con gấu bông rồi lặng lẽ bước đi. 
Vĩnh Phúc bước khẽ đến khung cửa sổ, dang cánh tay dài kéo tấm màn xanh lại, ánh trăng sáng cứ thế bị bỏ lại ngoài khu vườn. Hắn lại bước trở về nơi Bình Nhi đứng, đôi môi cất giọng. 
- Bây giờ Hạ Dươngcủa anh đi ngủ ngoan nhé. Ngày mai, anh sẽ mua cho em con gấu bông khác, được không? – Ánh nhìn của hắn có phần chiều chuộng. 
Bình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dien/3061228/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.