Trên tảng đá to ngày ấy có một cô bé với mái tóc xõa dài đang ngồi khóc thút thít, đôi vai run run theo từng tiếng nấc. Một cậu bé vai mang balo con tình cờ đi ngang qua thấy có người ngồi khóc liền tiến đến. Cậu bé đứng trước mặt cô bé đang khóc kia, khuôn mặt tò mò. 
-Sao khóc? 
Cô bé ngẩng mặt lên, hai hàng mi vẫn còn vương vài giọt lệ. 
- Mẹ… 
Cậu bé ngồi xuống tảng đá to, chiếc balo để bên cạnh. 
- Mẹ sao? 
- Mẹ đi rồi. 
- Mẹ đi rồi sẽ về thôi. 
Cậu bé vén mảng áo lau nước mắt trên khuôn mặt buồn thương kia. Miệng lẩm bẩm an ủi cô bé ngồi bên. Cô bé nghe vậy liền nín khóc, đôi môi khẽ nở nụ cười tươi rói. 
- Đúng rồi ha, mẹ đi rồi sẽ về thôi mà. 
- Đúng vậy! 
- Nhưng mẹ đi đâu nhỉ? 
- Mẹ đi mua kẹo đấy. 
- Thiệt chứ? 
Cô bé nghiêng đầu vẻ khó hiểu, cậu bé gật đầu một cách mạnh bạo để khẳng định. Khuôn mặt lộ vẻ chắc nịch. Thấy có vẻ đúng, cô bé ngồi bên tay đưa lên má khẽ quẹt giọt nước mắt còn vương. Giọng nói trong trẻo vang lên hòa vào tiếng gió rít mạnh. 
- Ừm, đúng rồi, mẹ mua kẹo. Lúc mẹ đem kẹo về, mình sẽ chia cho bạn một nửa nhé! 
- Thiệt chứ? 
Rồi từ đằng xa, có tiếng gọi ơi ới vang lên, cô bé kia bỗng đứng dậy và chạy ào đi. Để lại câu hỏi vẫn chưa có lời đáp. 
- 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dien/3061177/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.