Tờ mờ sáng, Bình Nhi thức giấc bởi một giấc mơ đáng sợ nào đó. Giấc mơ về Đình Hưng. Đình Hưng vẫn cứ luôn ám ảnh cô bé nhỏ trong tiềm thức. Khiến cô chẳng có giấc ngủ nào trọn vẹn. Cơ thể đã dần ổn hơn, những vết cào đã mờ dần. Trông cô bé nhỏ đã tươi tắn trở lại. Bình Nhi bước xuống giường, đôi chân trần chạm lên sàn nhà lạnh ngắt. Bước chân từ từ tiến đến cửa, khẽ đẩy và rời khỏi đó một cách nhanh chóng và… lén lút. Cô bé nhỏ sợ đám hầu gái sẽ đuổi theo cô mất. 
Đôi chân trần bước trên nền gạch hoa văn, bước qua đám cỏ được cắt tỉa gọn gàng, bước qua ngưỡng của kính nhà ai đó. 
Bình Nhi nhìn dáo dác, cô bé nhỏ đang tìm mèo đen. Nhưng chẳng thấy ai cả ngoài sự tĩnh lặng đến ghê rợn của căn phòng kín. 
Chợt có tiếng động sau lưng, cô bé nhỏ khẽ giật mình quay người lại. Không có ai, cũng chẳng có điều gì bất thường. Chỉ có tấm màn bay phất phới trong làn gió lành lạnh. Bình Nhi chợt thấy hoang mang, lẽ nào có ma chăng? Bước chân cô bé nhỏ lùi dần về phía sau, khi gót chân đã chạm cánh cửa phía sau, cô bé nhỏ liền mở cửa và chạy ào vào trong. Bình Nhi không chỉ sợ mèo, cô bé nhỏ kia cũng sợ ma không kém. 
Trên chiếc giường với ga trải màu lam, Bình Nhi thấy Khải Hoàng đang nằm ngủ. Cô bé nhỏ vui mừng chạy đến đấy, cô bé nhỏ vui mừng vì đã tìm thấy mèo đen. Nhưng vui nhất chính là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dien/3061179/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.