Tôn Nhạc tỉnh lại trong cảm giác lay động choáng váng. Nàng chậm rãi mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt nàng là một không gian rất nhỏ. Bốn phía tính cả trên đỉnh đầu đều làm từ vải bố, chỉ có chỗ nàng đang nằm là một tấm ván gỗ nho nhỏ. Tôn Nhạc trừng mắt nhìn mãi cũng thấy chỉ một tia sáng từ lỗ nhỏ trên lớp vải bố xuyên vào. Mình đang ở đâu đây? Xuất hiện trong tầm mắt của nàng là một bàn tay nho nhỏ, khô gầy như que củi với làn da xanh mét. Một bàn tay như vậy tuyệt đối không thể là tay nàng! Vừa khẽ vỗ, nàng liền nhắm hai mắt lại thật chặt: nhất định là ảo giác, chắc chắn là vậy! Làm sao mình có thể đột nhiên biến thành một người khác? Đúng, nhất định là mình đang nằm mơ! Một hồi lâu sau Tôn Nhạc mới mở mắt ra lần nữa. Lần này mở mắt trợn mắt mấy lượt vẫn như vừa rồi, chỉ thấy thân thể của một cô gái nhỏ khoảng mười một mười hai tuổi mà không phải là chính bản thân nàng! Trong lúc tâm tư Tôn Nhạc đang rối loạn thì một giọng nói từ bên ngoài truyền vào“Lão gia, chúng ta đi vào từ cửa nào? Một giọng nói cao ngạo đáp lại“Tử cửa hông thứ ba đi.”
Xuất hiện ở trước mắt nàng một người đàn ông chừng ba mươi tuổi gầy gò mặc áo vải gai ngồi trên vị trí xa phu. Trời ạ, chẳng lẽ mình thật sự xuyên không? Lại còn xuyên đến cổ đại? Người trung niên kia vừa đi khỏi, Tôn Nhạc liền sợ hãi mở miệng, “Đại thúc, đây là đâu vậy?” Cô bé đã tỉnh rồi sao? Lần này con có thể chuyển mệnh rồi, con có biết người ngày hôm qua con dũng cảm cứu giúp là ai không? Ngài ấy là Ngũ công tử ở Cơ phủ đó! Ngũ công tử thấy con có ơn cứu mạng nên đã quyết định nạp con làm tiểu thiếp thứ mười tám! Thấy không, quản gia của bọn họ còn phái một chiếc xe bò bóng loáng tới đón con vào cửa nữa này.” Tôn Nhạc cắn răng thầm nghĩ: suy nghĩ gì nhiều, ta cứ đi vào trước hẵng nói sau. Thân thể này chẳng những tuổi nhỏ, hơn nữa dinh dưỡng còn không đầy đủ, có lẽ Ngũ công tử kia cũng sẽ không nổi thú tính đâu! Nghĩ đến đây, nàng rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí thẳng tiến về hướng cổng vòm.
Dù đã về làm thê thiếp của Ngũ Công Tử nhưng hắn không hề ngó nàng dù chỉ một lần. Cả đêm động phòng hắn cũng để nàng cô đơn lẻ bóng một mình. Anh ta cứ nghĩ rằng cô chỉ là một người ngu ngốc và dốt nát do xuất thân của thân ảnh này cũng chẳng thuộc loại tiểu thư khuê các. Trong một lần cả hai bị bắt cóc cô đã dùng khả năng tự sinh của thế kỷ 21 mà thoát thân khiến anh vô cùng khâm phục kể từ đó họ đã có những chuyện vui liên tiếp. Nhưng linh hồn cô vốn không thuộc về nơi này khiến cô ngày càng suy yếu tình yêu của họ có vượt qua nỗi khó khăn này.