Xe ngựa không nhanh không chậm lăn đi, trong xe ngựa chỉ có tiếng đọc sách của Tôn Nhạc lanh lảnh truyền ra. Tiếng đọc sách này xen lẫn trong tiềng ồn ào cùng tiếng kêu la chung quanh, có vẻ rất không thu hút.
Ngũ công tử nhìn Tôn Nhạc thần sắc không thay đổi, chậm rãi nhớ kỹ thẻ tre, trong mắt bình tĩnh lạnh nhạt.
Có lẽ là do tâm tư không hề nghĩ đến việc không thoải mái nữa, dần dần, chứng choáng váng đầu cùng không khoẻ của Tôn Nhạc đều tiêu thất.
Thẻ tre cũng không dày, nàng đọc nửa giờ liền đọc hết hai phần ba, lúc này ngũ công tử ra hiệu bảo nàng dừng lại.
Ngũ công tử xoay người nhìn ra phía ngoài xe ngựa, rèm xe này mới vừa rồi sau khi bị A Phúc xốc lên, vẫn không có thả xuống. Tôn Nhạc lén lút liếc mắt về phía Ngũ công tử, hắn lúc này, hơi nghiêng người cong khuỷu tay, từng đợt từng đợt ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của hắn, có vẻ rực rỡ loá mắt, ngũ quan tuấn mỹ kia nhìn từ một bên, giống như núi cao sông dài linh khí bức người.
Tôn Nhạc vừa đưa mắt nhìn, liền vội thu hồi ánh mắt của mình.
Đúng lúc này, A Phúc đột nhiên nói với nàng : “Tôn Nhạc, ta càng nhìn càng cảm thấy mặt ngươi thật sự đã khá nhiều lắm, ngươi là dùng cái biện pháp gì?”
Tôn Nhạc kinh ngạc nhìn về phía A Phúc“Phúc đại ca, ngươi vì sao lại nói khá lên nhiều? Tôi là trời sinh ra đã xấu a.”
A Phúc nghe vậy ngẩn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/1623589/chuong-48.html