Thân phận Thập bát công chúa không tầm thường, Ngũ công tử tuy rằng vẫn trừng mắt nhìn Tôn Nhạc, hận không thể lập tức mắng nàng vài câu, lúc này cũng đành phải nén lửa giận tiễn đưa các nàng lên xe ngựa. Xe ngựa hai nàng vừa rời phủ, Ngũ công tử liền trầm mặt, hầm hầm đi trở về trong viện. Hắn tiến sân, liền nổi giận đùng đùng phóng vào gian phòng của mình. Mới vừa đi vài bước, cước bộ hắn ngừng một chút, quay đầu lại trừng mắt nhìn Tôn Nhạc rón ra rón rén, lấm la lấm lét chuẩn bị bỏ chạy, quát khẽ:“Ngươi còn dám trốn?” Sau khi hắn cắn răng bật ra mấy chữ này, ở trong sự ngạc nhiên của Song Xu cùng chúng tỳ nữ, vươn tay một phát bắt được cánh tay Tôn Nhạc, kéo nàng bước đi vào trong phòng. Tôn Nhạc thể chất yếu nhược thân nhỏ, bị Ngũ công tử một trảo này, tựa như Lão Ưng bắt gà con, có vẻ thập phần chật vật lại cổ quái. Chúng nữ miệng mở rộng, ngốc vù vù nhìn một màn này. Song Xu lại hai mặt nhìn nhau, ở trong mắt các nàng, tính cách Ngũ công tử vẫn là ôn hoà hiền hậu, ít khi có thời điểm phát hỏa các nàng thật đúng là nghĩ mãi mà không rõ, Tôn Nhạc làm chuyện gì, làm cho Ngũ công tử vốn ôn hòa tức thành cái dạng này. Tôn Nhạc bị Ngũ công tử cầm lấy cánh tay, giống như gà con bị kéo đi tới trước, gót chân nàng không chạm đất, bộ pháp lảo đảo chật vật. Dù là như vậy, Tôn Nhạc lại buông mắt cố nén cười. Nàng vừa nín cười, vừa không hiểu thầm nghĩ: ta làm sao vậy? Từ khi gặp qua Nghĩa đại ca liền vẫn muốn cười. Nàng biết, chính mình vừa rồi nếu muốn, vẫn có biện pháp ung dung đuổi hai vị quý nữ đi. Nhưng nàng chính là nổi tính gàn bướng, bất tri bất giác cư nhiên sử dụng loại biện pháp chọc giận Ngũ công tử này đến trợ giúp hắn. Hơn nữa, hiện tại nàng cũng không có một chút hối hận! Tôn Nhạc nghĩ đến đây vội vàng đem ý cười nuốt vào thay bằng vẻ mặt sầu khổ. Ngũ công tử một cước đá văng cửa lớn ra đem Tôn Nhạc quăng vào phòng! Hắn như gió lốc xông tới sau đó tiện đà đá một cái đóng cửa phòng lại. Bịch bịch bịch vài bước Ngũ công tử vọt tới trước sập cầm lấy chén rượu liền há mồm to uống. Mới uống hai cái hắn ngửa đầu đau đớn uống, động tác cứng đờ mắt nhìn ‘ Tề Dương xuân ’ trong tay thì đột nhiên buông lỏng.”Xoảng” chén rượu vỡ vụn rượu văng khắp nơi. Ngũ công tử cắn răng vèo một tiếng quay đầu trừng mắt nhìn Tôn Nhạc cúi đầu thành thật đứng ở trong góc nhỏ, cả giận nói: “Tề Dương xuân? Tính ôn? Nhạt mà tinh khiết, trong suốt mà tao nhã như thượng đẳng mỹ nhân? Nó còn có tính yên lặng thuần hậu lâu dài, có phong cách khác lạ như gió lạnh từ từ thổi qua mạn thuyền, khiến non xanh nước biếc nghênh đón mà thưởng thức?” Ngũ công tử một hơi nói tới đây há mồm to thở dốc hai cái nhìn chằm chằm Tôn Nhạc thấp giọng gầm hét lên: “Ngươi, ngươi, ngươi thật to gan! Ngươi cư nhiên đem ta so sánh với cái quỷ Tề Dương xuân này!” Hắn dồn dập thở hào hển, thở phì phì cả giận nói: “Giỏi cho ngươi Tôn Nhạc! Ngươi. ngươi thật đúng là dám nói! Cái gì cũng dám nói! Cư nhiên đem ta đường đường là nam nhi so với rượu! Còn nói cái gì nhạt mà tinh khiết, trong suốt mà tao nhã còn muốn cho non xanh nước biếc..” hắn nói tới hai chữ ‘ thưởng thức ’ kia thực có điểm nói không được nữa. Hơn nữa hắn một hơi nói ra nhiều lời như thế khuôn mặt tuấn tú giận đến đỏ bừng nghẹn lại! Tôn Nhạc ở bên trong tiếng rít gào của Ngũ công tử, rất là phối hợp rụt rè thành một đoàn, cúi đầu một bộ dáng đáng thương! Ngũ công tử nhìn thấy bộ dạng này của nàng, lửa giận đầy bụng đã phát tiết một nửa. Hắn nghiến răng nghiến lợi hừ hai tiếng thật mạnh, nặng nề mà đặt mông ngồi xuống trên sập! Thở hổn hển cầm chén rượu qua không ngừng há to mồm uống. Sau khi hắn uống vài ngụm, liếc mắt một cái nhìn tới rượu trong tay, nghĩ đến từ Tôn Nhạc dùngvhình dung, liền lại là một trận chán ghét, lập tức liền “Cộp” một tiếng, nặng nề mà nâng cốc lại thả vài lần! Hắn thở hổn hển mấy hơi, trong cơn giận dữ, nhịn không được lại đem chén rượu nâng lên buồn bực uống . Tôn Nhạc cẩn thận xuyên thấu qua lông mi, lén lút nhìn về phía Ngũ công tử. Chống lại gương mặt hắn phẫn nộ đỏ lên, nàng vội vàng thu liễm ánh mắt. Trong phòng trở nên thực im lặng, chỉ có tiếng Ngũ công tử há to mồm uống rượu ‘ùng ục’, còn có tiếng thở của hắn. Lại qua một hồi lâu. Tiếng thở Ngũ công tử chậm rãi bình tĩnh lại, chỉ có tiếng‘ ùng ục ’ thường thường truyền đến. Tôn Nhạc lại lặng lẽ giương mắt nhìn về phía Ngũ công tử. Lúc này, Ngũ công tử, thần sắc giận dữ trên mặt đã đánh tan hơn phân nửa. Tôn Nhạc thấp mắt, thầm suy nghĩ; Ngũ công tử tính tình thật tinh khiết thiện lương, thật đúng là không dể nỗi cáu. Hắn phát hỏa lớn như vậy, sau khi vừa nói thông suốt liền tiêu tan hơn phân nửa. Lúc này, Ngũ công tử nâng cốc thật mạnh hạ xuống trên mặt bàn. Vừa để xuống, “Cộp” một tiếng. Sau đó thấp giọng cả giận nói: “Thật là, thật đúng là chỉ có phụ nhân cùng tiểu nhân là không thể ở gần!” Gầm lên xong, hắn quay đầu hướng về phía Tôn Nhạc trợn mắt nói: “Còn thất thần làm gì? Đi ra ngoài!” Tôn Nhạc vội vàng vái chào, thấp giọng đáp: “Vâng.” sau đó cúi đầu, vội vàng vọt ra. Khi nàng lao ra khỏi phòng quá gấp gáp, suýt nữa đụng phải Song Xu may mắn Song Xu phản ứng linh mẫn, phân hai bên trái phải nhường lối. Hai nàng tò mò nhìn bộ dạng vội vàng chật vật kia của Tôn Nhạc luôn luôn trầm ổn, vẻ mặt khó hiểu. Tả Xu vừa nhìn nhìn vào trong phòng, vừa kéo ống tay áo Tôn Nhạc thấp giọng nói: “Công tử hắn làm sao vậy? Vì sao phát hỏa lớn như vậy với ngươi?” Tôn Nhạc kéo ống tay áo về, thấp giọng trả lời: “Ta vừa rồi khi kích hai vị quý nữ đi thì nói một ít lời Ngũ công tử không thích nghe.” Nàng nói tới đây, cuối cùng đem tay áo giật trở về. Tay áo vừa quay về, Tôn Nhạc liền không đợi Song Xu hỏi lại, vội vàng xông về trước, đi như bay, chỉ chốc lát công phu liền chỉ để lại một đạo tàn ảnh. Song Xu ngạc nhiên nhìn nhau, đồng thời nhìn về hướng Tôn Nhạc ly khai, lại nhìn phía bên trong gian phòng, nhất thời không biết có nên lập tức đi vào hay không. Tôn Nhạc vẫn rời khỏi sân Ngũ công tử, về tới ngoài nhà gỗ của mình thì cước bộ mới chậm lại Phòng gỗ vẫn trống rỗng như cũ, trừ bỏ tiếng cười vui rất xa, thì đó là tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi. Tôn Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng híp mắt, nhìn từng đợt từng đợt ánh mặt trời theo lá cây xuyên thấu qua, thì thào lẩm bẩm: “Tôn Nhạc, ngươi thật đúng là nhàm chán, ngay cả Ngũ công tử cũng dám trêu đùa rồi!” Nàng nói tới đây, lắc lắc đầu, thầm suy nghĩ: tính tình Ngũ công tử thật đúng là tốt! Những lời mình nói kia chân chính phạm vào kiêng kị của hắn. Hắn nổi giận nửa ngày, cũng chỉ là mắng một câu ‘ chỉ có phụ nhân cùng tiểu nhân là không thể gần ’ Chậm rãi từ trong bóng râm chuyển nhập trong phòng của mình, nàng lẳng lặng đi đến phòng ngủ, cầm lấy gương đồng úp ở trên mặt bàn. Gương đồng bởi vì lâu rồi không ai dùng, trên mặt kính tích một tầng bụi. Tôn Nhạc lấy tay áo lau tro bụi đi, nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu xí quen thuộc trong gương đến phát ngốc Nhìn nhìn, ý cười không biết vô tình hay cố ý còn lưu lại ở khóe môi dần dần nhạt đi, dần dần biến mất không thấy gì nữa. Hai ngày sau, Ngũ công tử cũng không vì việc này tức giận nữa. Dù sao, bất kể là Ngũ công tử hay là Tôn Nhạc đều rất rõ ràng, lời nói kia của Tôn Nhạc, vẫn là giúp Ngũ công tử một cái đại ân. Nàng đánh thức hai vị quý nữ, làm cho các nàng hiểu được ở trước mặt người trong lòng, lấy quyền áp người, lấy thế cường bức, hoặc ép quá nhanh chỉ hoàn toàn phản tác dụng. Có lẽ là Thập bát công chúa nói gì đó, trong hai ngày này, quý nữ khác cũng không thấy tới cửa cầu kiến. Khó được ngày thanh nhàn làm cho Ngũ công tử dần dần đánh tan buồn bực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]