Chương trước
Chương sau

Khi Tôn Nhạc nhìn Tằng Xuất thì Tần Xuất ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời cùng nàng tương đối.

Tôn Nhạc nhìn chằm chằm hắn vài lần, chuyển đầu nhìn bốn phía.

Giữa ngã tư đường Đại Việt người đi đường không nhiều lắm, phần lớn cửa hàng mặt tiền hai bên ngã tư đường đều trống rỗng .

Tôn Nhạc nhìn nhìn, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, nàng giương mắt cao giọng nói: “Một khi đã như vậy, ta ra khỏi thành là được!”

A?

Bất kể là Cơ Ngũ hay là Trần Lập, không ai nghĩ đến Tôn Nhạc sẽ trả lời như vậy, trong thời gian ngắn bọn họ đều trợn tròn mắt.

Tôn Nhạc lạnh giọng quát: “Quay đầu, ra khỏi thành!”

Trần Lập ngẩn ra, giục ngựa đi vào trước mặt Tôn Nhạc, Tằng Xuất bên cạnh thở ra một hơi.

Tôn Nhạc nghe được tiếng Tằng Xuất thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua hắn. Khi chống lại ánh mắt của nàng, ánh mắt Tằng Xuất cực kỳ sáng ngời, hơn nữa mơ hồ có sự lo lắng.

Lông mày Tôn Nhạc phơi nhíu, phẫn nộ quát Trần Lập đang muốn khuyên bảo: “Ra khỏi thành!”

Tiếng quát của nàng thanh thúy mà vang dội, hơn nữa có điểm dồn dập. Trần Lập sửng sốt. Liếc mắt đánh giá nàng một cái, ngẩng đầu quát lớn: “Ra khỏi thành ——”

Tiếng quát này vừa ra. Chúng kiếm khách đồng thời nghiêm nghị nhận lệnh, bắt đầu quay đầu ngựa lại.

Xe ngựa vừa quay lại, đột nhiên từ chỗ tường thành truyền đến một trận tiếng cười sang sảng. Trong tiếng cười sang sảng, một người thanh niên mang khôi giáp dựa trên lầu canh nhìn đám người Tôn Nhạc.

Người thanh niên này khuôn mặt tái nhợt, ngũ quan cũng coi như tuấn tú. Chính là hai mắt âm trầm, mí mắt đứng thẳng hiện ra vài phần âm tàn.

Hai tay của hắn chống trên cửa. Vừa cười sang sảng, vừa vung tay phải lên!

Ngay khi tay phải của hắn hạ xuống, chỉ nghe vài tiếng “ầm ầm” truyền ra. Trong nháy mắt có mấy người đại hán chạy ra đóng cửa thành lại!

Lần này, không cần phải nói tất cả mọi người đều hiểu được những người này đến là không có ý tốt.

Trong sắc mặt âm trầm của mọi người, Tôn Nhạc vẫn điềm nhiên trước sau như một. Nàng nâng hai tròng mắt long lanh như nước lên, lẳng lặng nhìn thanh niên kia, biểu tình bình tĩnh, khóe miệng mang theo ý cười.

Thanh niên kia cười khanh khách khi ánh mắt nhìn đến Tôn Nhạc liền giật mình, hiển nhiên, sự trấn định của Tôn Nhạc làm cho hắn hơi giật mình. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, gắt gao nhìn chằm chằm.

Thẳng qua một lúc lâu sau, ánh mắt của hắn mới từ trên người Tôn Nhạc chuyển qua trên người Cơ Ngũ.

Hắn đánh giá Cơ Ngũ vài lần, sau đó hai tay chắp lại, cao giọng nói: “Thúc tử chính là người thoát tục không dính bụi trần, sao không tới trước?” Hắn nói tới đây liếc mắt nhìn Tôn Nhạc một cái, tiếp tục nói: “Ta thấy Tôn Nhạc này bất quá chỉ là một mỹ nhân tầm thường, nữ tử xinh đẹp, thân phận tôn quý hơn nàng còn nhiều mà, Thúc tử hà cớ gì phải dính dáng đến loại nữ tữ ác độc tục tằng này? Hỏng hết thanh danh?“

Khuôn mặt tuấn tú của Cơ Ngũ bình tĩnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn thanh niên này một cái, nặng nề mà hừ: “Ta làm việc thế nào không phiền các hạ hỏi đến!” Dứt lời, hắn cúi đầu không thèm để ý tới thanh niên kia nữa.

Lời này của hắn hoàn toàn không để lại cho người ta một chút thể diện nào.

Sắc mặt thanh niên kia trầm xuống.

Hắn hung hăng trừng Cơ Ngũ muốn lồi cả tròng mắt, cuối cùng không dám nói cái gì nữa, liền quay đầu nhìn về phía Tôn Nhạc.

Đánh giá Tôn Nhạc từ cao xuống thấp vài lần, khóe miệng thanh niên giương lên, cười hớ hớ nói: ” Tôn Nhạc trí danh truyền xa thiên hạ, ngay cả Triệu là nước lớn như vậy cũng bị công trêu đùa trong lòng bàn tay. Ha ha không biết lấy khả năng của Tôn Nhạc, liệu hôm nay có phát sinh chuyện gì sinh không nhỉ?”

Tôn Nhạc vẫn lặng yên nhìn thanh niên này nghe vậy cười cười, thản nhiên nói: ” Phát sinh chuyện gì đây? Công tử cho quân mai phục ở cửa thành, bất quá là muốn lấy đầu Tôn Nhạc thôi!”

Tôn Nhạc vừa nói xong mọi người nhất tề biến sắc! Trần Lập nhanh chóng quay đầu phân phó vài câu, trong nháy mắt, chúng kiếm khách đồng thời thúc ngựa di chuyển, bao quanh Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ.

Cùng lúc đó, Cơ Ngũ từ trong xe ngựa nhảy ra ngoài, bước đi đến bên cạnh xe ngựa Tôn Nhạc, hắn nhấc rèm xe lên, thả người nhảy vào ngồi xuống bên người Tôn Nhạc.

Thanh niên kia kinh ngạc mở to mắt, hắn kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, ha ha cười, tay phải vỗ bôm bốp trên tường, lớn tiếng cười nói: “Hay! Hay! Thật không hổ là Tôn Nhạc! Lấy thân phận một người con gái mà có tôn xưng của trượng phu, quả nhiên không phải nhân vật tầm thường!”

Hắn đưa mắt nhìn đoàn xe nhanh chóng bày xong trận hình, khẽ hừ thật mạnh, cười lạnh nói: “Không sai! Hôm nay, ta chính là muốn lấy đầu ác phụ ngươi giao cho Triệu hầu!”

Nói tới đây, đầu hắn ngẩn lên, huýt lên một tiếng dài.

“Hoét—— hí ——”

Theo tiếng huýt gió của hắn truyền ra xa xa, chỉ nghe tiếng bước chân “Bịch bịch bịch” bên tai không dứt, một lát công phu này, từ hai bên ngã tư đường liền chui ra mấy trăm kiếm khách áo tang! Những kiếm khách đó ùn ùn túa ra, trong nháy mắt liền vây quanh mấy chục người trong đội của Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ.

Thấy hơn hai trăm kiếm khách đã bao vây bọn họ, thanh niên kia cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Tôn Nhạc.

Ngay khi hắn nhìn về phía Tôn Nhạc thì đầu Tôn Nhạc ngửa lên, cười lên ha hả.

Tiếng cười của nàng trong trẻo mà dễ nghe, truyền ra xa xa , thanh niên kia bị nàng cười vừa không hiểu ra sao vừa tức giận, lớn tiếng quát: “Phụ nhân kia, chết đến nơi còn dám cười?”

Tiếng cười của Tôn Nhạc dừng lại, cao giọng nói: “Ngươi muốn lấy đầu Tôn Nhạc ta đến a dua Triệu hầu, không biết là vì muốn nổi danh? Muốn tìm phong ấp? Muốn tìm tiền tài? Hay là muốn lưu đường lui đây? Hì hì, Thúc tử ở đây, ngươi có can đảm vây công Thúc tử, cho dù giết Tôn Nhạc cũng không có được cái thanh danh tốt lành gì, xem ra không phải cầu danh. Triệu quốc cách Việt xa vậy, cho dù ngươi được phong ấp cũng vô dụng. Tiền tài sao, ngươi đường đường là vương tử, ngươi cũng không thiếu tiền tài. Hành động của vương tử lần này là vì lưu đường lui cho chính mình rồi! Ha ha ha, Việt quốc thật buồn cười làm sao, làm vương tử một quốc gia cũng phải đi bợ đỡ người Triệu, lưu lại đường lui ình?”

Tôn Nhạc vừa liên tiếp nói ra mấy lời này, sắc mặt thanh niên kia liền đại biến. Mày rậm của hắn nhíu lại, tức giận quát: “Câm miệng!”

Thấy Tôn Nhạc còn đang cười, hắn tức giận quát: “Triệu hầu có lệnh, ác phụ ngươi đến đâu, hắn sẽ dốc tòan lực đánh đến đó! Ta lấy đầu ngươi , là chia sẻ âu lo cho phụ hoàng!”

“Ha ha ha ha.” Tôn Nhạc nghe vậy tiếng cười càng thêm vang dội, nàng lanh lảnh nói: “Triệu là chư hầu, Việt cũng là chư hầu! Việt Quốc tuy nhỏ, Triệu cũng bị đại bại hai lần. Tôn Nhạc không biết, Việt quốc cùng Triệu cách nhau mấy vạn dặm, lại đi e ngại nó làm chi? Triệu hầu bất quá gửi đến một phong thư, Việt hầu đã sợ như vậy, e ngại như vậy? Đã lo vội vã giết Điền công dương danh thiên hạ để a dua nịnh hót Triệu hầu rồi à? Ha ha ha ha. . . . . .”

Tiếng cười sang sảng của Tôn Nhạc thực vang dội, giọng nói cũng rất vang dội. Lời của nàng vừa rơi xuống, người đi trên đường, người vây quanh nàng tất cả đều biến sắc. Những lời này thật đúng là không nhẹ a. Nếu những lời nàng nói rơi vào trong tai thế nhân, Việt nhân thật đúng là bị người đời khinh bỉ, không ngẩng đầu lên được trước mặt chư hầu trong thiên hạ.

Lập tức, Tằng Xuất chắp tay trước ngực nói rõ: “Điền công nói lời ấy sai rồi! Đại Việt ta đường đường là một nước chư hầu, làm sao lại e ngại một Triệu quốc hai lần đại bại? Lời của Tứ vương tử hoàn toàn không phải là chủ ý của bệ hạ!”

Tằng Xuất nói tới đây, ngẩng đầu hướng về phía Tứ vương tử trên tường thành cao giọng nói: “Tứ vương tử, bệ hạ có chỉ, lệnh Tôn Nhạc rời đi Đại Việt là được rồi, tại sao ngài lại làm mọi việc thêm phức tạp, còn đóng cửa thành lại? Điền công là hiền sĩ nổi danh thiên hạ, địa vị siêu nhiên của Thúc tử còn hơn cả Vương Tôn. Ngài làm việc như thế, không sợ bệ hạ quở trách ư?” Hắn nói tới đây, ngừng một chút, âm trầm quát, “Hay là, Tứ vương tử ngài quả thật như lời Tôn Nhạc nói, sớm có kết giao với người Triệu, định nhân cơ hội này bợ đỡ Triệu hầu, lưu đường lui ình?”

Thanh âm của Tằng Xuất vừa rơi xuống, sắc mặt Tứ vương tử liền trắng bệch.

Những lời Tằng Xuất vừa nói phân lượng không nhẹ, chỉ sợ nó mà rơi vào tai phụ vương, sự sủng ái hắn vất vả tranh được trong một năm này, toàn bộ đều hóa thành trách giận, nếu bị các vương tử khác nghe được, còn có thể biến thành họa sát thân!

Tứ Vương mặt trắng bệch như tờ giấy nhìn Tôn Nhạc, lúc này, hắn sợ, hắn lần đầu tiên cảm giác được, cô gái yếu đuối trước mắt này, lời nói như đao, quả thật có thể giết người a!

Môi hắn nhúc nhích, lớn tiếng trả lời: “Hành động lần này của ta quả thật là muốn giúp phụ vương chia sẻ lo buồn, Tằng Xuất ngươi không được ngậm máu phun người!”

Hắn nói tới đây, tay phải vung lên, tức giận hướng về phía chúng áo tang kiếm khách quát: “Còn không mau mau rút lui?”

“Dạ!”

Trong tiếng đồng ý chỉnh tề, chúng kiếm khách áo tangvội vàng tản ra hai bên, nhất nhất lui ra ngoài. Chỉ chốc lát liền biến mất ở giữa ngã tư đường.

Tứ vương tử lúc này mang theo hai hiền sĩ cao quan vội vàng từ trên cổng thànhđi xuống, hắn vừa đi nhanh tới hướng Tôn Nhạc, vừa cười hớ hớ nói: “Đã sớm nghe nói Điền công là kỳ nữ độc nhất vô nhị trong thiên hạ, hôm nay nhìn thấy, quả thực không sai. Ha ha ha ha, Điền công chớ trách, vừa rồi bổn vương tử chỉ là muốn thử Điền công, lĩnh giáo khả năng trang biện nổi danh thiên hạ của Điền công một chút mà thôi. Ha ha ha ha.”(Myu: mặt tên này còn dày hơn bê tông =.=)

Tứ vương tử cười đến thấy lông mày không thấy mắt, hắn chen qua chúng kiếm khách muốn tới gần Tôn Nhạc. Đúng lúc này, Cơ Ngũ nhìn về phía Trần Lập, quăng cho hắn một ánh mắt!

Sau đó, ‘ keng ’ vang nhỏ một tiếng , trường kiếm của Trần Lập lướt qua, chỉ vào chóp mũi của Tứ vương tử!

Kiếm phong lạnh lẽo dưới ánh nắng chiếu rọi, đâm vào mắt Tứ vương tử . Tứ vương tử không tự chủ được lui lại một bước, tuy rằng hắn mặc khôi giáp, lúc này mặt cũng trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng, chân cũng có chút mềm nhũn ra.

Hắn ngửa đầu, từng bước một lui về phía sau.

Vừa lui, hắn vừa lắp bắp nói: “Đây là Việt Quốc, ngươi, ngươi muốn thế nào?”

Trần Lập khẽ hừ thật mạnh, thấp giọng lạnh lẽo quát: “Tứ vương tử, hiện tại nếu ta gỡ đầu của ngươi xuống, chỉ sợ phụ vương của ngươi cũng không có lời nào để nói, tin không?”

Sắc mặt Tứ vương tử xám trắng, mồ hôi trên trán đều chảy đến miệng, hắn lắp bắp nói: “Tin, tin, tin.” Hắn vừa nói vừa lui về phía sau, dưới chân lảo đảo, biểu tình sợ hãi.

Đúng lúc này, Trần Lập khẽ hừ thật mạnh, mũi kiếm đẩy tới trước!

Chỉ thấy hàn quang chợt lóe, Tứ vương tử sợ tới mức bùm một tiếng té ngã trên đất. Đã thấy cổ tay Trần Lập hoa một cái, đâm một điểm nhỏ trên yết hầu Tứ vương tử sau đó nhẹ nhàng phiêu phiêu thu kiếm, xoay người, mặt không chút thay đổi đem Tứ vương tử sợ tới mức run run ném ra phía sau.

Trần Lập bước đi đến trước mặt Tôn Nhạc, xì một tiếng khinh miệt,“Lúc hắn giơ kiếm với chúng ta thì oai phong lắm ~ phì!” Sau khi nặng nề mà hừ một tiếng, hắn nhìn về phía Tôn Nhạc, “Tôn Nhạc, chúng ta ra khỏi thành chứ?”

Lúc này, cửa thành đã mở rộng ra.

Tôn Nhạc quay đầu lại, lạnh lùng nhìn phương hướng Vương Cung Triệu quốc, từ từ nói: “Không được! Ở ngoài thành thì không thể kháng cự, rất dễ bị Tứ vương tử ám sát! Tôi muốn ở lại trong thành Đại Việt!”

Thanh âm của nàng vừa dừng lại, chúng kiếm khách liền đồng thời cao giọng đáp: “Dạ!” Thanh chấn khắp nơi, cực kỳ vang dội. Trần Lập thưởng thức nhìn Tôn Nhạc, thầm suy nghĩ: Tôn Nhạc này làm việc, thật đúng là càng ngày càng có phong phạm của kiếm khách chúng ta rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.