Khi Tôn Nhạc nhìn Tằng Xuất thì Tần Xuất ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời cùng nàng tương đối.
Tôn Nhạc nhìn chằm chằm hắn vài lần, chuyển đầu nhìn bốn phía.
Giữa ngã tư đường Đại Việt người đi đường không nhiều lắm, phần lớn cửa hàng mặt tiền hai bên ngã tư đường đều trống rỗng .
Tôn Nhạc nhìn nhìn, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, nàng giương mắt cao giọng nói: “Một khi đã như vậy, ta ra khỏi thành là được!”
A?
Bất kể là Cơ Ngũ hay là Trần Lập, không ai nghĩ đến Tôn Nhạc sẽ trả lời như vậy, trong thời gian ngắn bọn họ đều trợn tròn mắt.
Tôn Nhạc lạnh giọng quát: “Quay đầu, ra khỏi thành!”
Trần Lập ngẩn ra, giục ngựa đi vào trước mặt Tôn Nhạc, Tằng Xuất bên cạnh thở ra một hơi.
Tôn Nhạc nghe được tiếng Tằng Xuất thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua hắn. Khi chống lại ánh mắt của nàng, ánh mắt Tằng Xuất cực kỳ sáng ngời, hơn nữa mơ hồ có sự lo lắng.
Lông mày Tôn Nhạc phơi nhíu, phẫn nộ quát Trần Lập đang muốn khuyên bảo: “Ra khỏi thành!”
Tiếng quát của nàng thanh thúy mà vang dội, hơn nữa có điểm dồn dập. Trần Lập sửng sốt. Liếc mắt đánh giá nàng một cái, ngẩng đầu quát lớn: “Ra khỏi thành ——”
Tiếng quát này vừa ra. Chúng kiếm khách đồng thời nghiêm nghị nhận lệnh, bắt đầu quay đầu ngựa lại.
Xe ngựa vừa quay lại, đột nhiên từ chỗ tường thành truyền đến một trận tiếng cười sang sảng. Trong tiếng cười sang sảng, một người thanh niên mang khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/1623739/chuong-198.html