Mọi người quay đầu lại, đã thấy Cơ Ngũ bị nhóm kiếm khách vây vào giữa, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, nghiêm túc dùng mảnh vải xé từ áo tơ trên người, cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Tôn Nhạc.
Mày kiếm của hắn nhíu chặt, biểu tình cực kỳ chuyên chú, như vậy, rõ ràng là không hề nghe được Ung Thư nói chuyện.
Lông mày Ung Thư dựng ngược lên, đang chuẩn bị nói thêm cái gì, Lương công bên cạnh hắn đã chầm chậm nói: “Nói lời vô nghĩa có ích lợi gì? Việc đã đến nước này, lấy máu nói chuyện đi!”
Lương công hiển nhiên là đầu lĩnh của bọn thích khách, thanh âm của hắn vừa rơi xuống, chúng thích khách chỉnh tề cao giọng đáp: “Dạ!”
Hơn mười người đồng thời đồng ý, tiếng hô chấn động khắp nơi, đằng đằng sát khí!
Cước bộ của bọn Trần Lập di chuyển, tản ra thành hình quạt, vừa đối địch với đối phương đồng thời, cũng đem Tôn Nhạc cùng Cơ Ngũ gắt gao che chắn ở bên trong.
Cơ Ngũ lúc này đã băng bó vết thương của Tôn Nhạc xong, chỉ băng bó một chốc này thôi, mà trên trán của hắn đã chảy ra một lớp mồ hôi lạnh.
Tôn Nhạc nghiêng đầu, lẳng lặng cười nhìn hắn, Cơ Ngũ băng bó xong, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của nàng, không khỏi cười cười.
Sau khi cười xong, hắn nắm tay Tôn Nhạc thật chặt, ngón tay quấn giao, thấp giọng hỏi: “Nàng sợ ư?”
Tôn Nhạc lắc đầu nhẹ giọng nói:“Không sợ”
Cơ Ngũ khép hờ mắt.”Ta rất sợ.”
Tôn Nhạc ngẩn ra, không hiểu nhìn hắn.
Môi Cơ Ngũ run run vài cái, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-xinh-dep/1623738/chuong-197.html