Chương trước
Chương sau

Ở ngã tư đường Đại Việt, người đi đường càng ngày càng nhiều, dân chúng đều nhìn về phía Cơ Ngũ cùng Tôn Nhạc danh chấn thiên hạ.
Trong ánh mắt tò mò đánh giá, Tôn Nhạc vững vàng ngồi trong xe ngựa. Tay nhỏ bé của nàng, lúc này đang bị Cơ Ngũ nắm thật chặt.
Cơ Ngũ cau mày, trầm mặc, thấp giọng nói: “Bọn họ cố ý bảo ta tiến đến, đến đây rồi ngay cả một người đón chào cũng không có. Bổn gia như vậy, thật đúng là làm cho người ta khinh bỉ.”
Hai mắt long lanh ngập nước của Tôn Nhạc nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ của hắn, nhẹ giọng nói: ” Sợ là bọn họ không muốn chàng dính dáng nhiều với tôi, chỉ cần chúng ta ở lại đây, bọn họ tất sẽ phái người bảo chàng tiến đến một mình.”
Cơ Ngũ gật đầu, nói: “Hẳn là như thế.” Hắn ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc, trong thu ba ôn nhu vô hạn, “Chỉ cần ta ở bên cạnh nàng, người Việt tất không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tôn Nhạc, ta sẽ không rời khỏi nàng, để cho người Việt lợi dụng thời cơ.”
“Ưà.” Tôn Nhạc nhẹ nhàng mà đáp một tiếng, đầu nghiêng qua, nhẹ nhàng dựa lên bờ vai của hắn.
Cơ Ngũ vươn tay gắt gao ôm nàng, khuôn mặt tuấn tú vốn âm trầm tức giận dần dần trồi lên một nụ cười ôn nhu quyến luyến. Với hắn mà nói, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, mặc kệ thân ở trong loại khốn cảnh nào cũng không hề quan trọng nữa.
Tôn Nhạc đem mặt rúc vào cổ Cơ Ngũ, vẫn không nhúc nhích.
Đúng lúc này, tiếng nói của Trần Lập từ bên ngoài truyền đến, “Điền công, chúng ta ở đâu đây?”
Tôn Nhạc đáp: “Tìm một tửu lâu lớn là được.”
Trần Lập vâng một tiếng.
Một lát sau, hắn lại hỏi: ” Chủ tửu lâu không muốn thì thế nào?”
Tôn Nhạc cười khẽ một tiếng.”Trần công cần gì phải hỏi ta? Lúc này cũng không phải do bọn họ muốn hay không nữa rồi!”
Trần Lập ha ha cười. Hai tay của hắn chắp lại cao giọng nói: “Tôn Nhạc làm việc càng ngày càng quyết đoán, có phong phạm rồi! Trần Lập cảm phục!”
Tôn Nhạc cười cười.
Cơ Ngũ cúi đầu nhìn vẻ mặt mỉm cười như mây trôi nước chảy của nàng. Nhịn không được nhẹ nhàng mà chụt một cái trên mặt nàng. Môi hắn vừa rời ra liền hơi ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác.
Tôn Nhạc ngước mắt nhìn hắn một cái, khóe miệng mỉm cười, nàng nhận thấy được, mặc dù Cơ Ngũ có điểm ngượng ngùng nhưng lại có càng nhiều nỗi sầu lo xuất hiện trên vầng trán của hắn. Lúc này, Cơ Ngũ đột nhiên nói: “Tôn Nhạc bổn gia Cơ tộc trong thiên hạ cũng có thực lực hùng hậu, nàng giúp ta lấy quyền thừa kế bổn gia được không?” Hắn nói tới đây, cúi đầu sáng ngời nhìn về phía Tôn Nhạc,“Chỉ cần gìanh được quyền thừa kế, trong thiên hạ sẽ không còn ai có thể bức hiếp nàng được nữa!”
Lông mi thật dài của Tôn Nhạc phẩy phẩy cười nói: “Không cần đâu, những việc vặt trong gia tộc rất là đáng ghét, hai ta đều là người thích tự tại, chức vị người thừa kế này có hay không cũng được.”
Nàng biết vì sao Cơ Ngũ lại đề nghị như thế, vươn tay xoa lồng ngực của hắn, cúi đầu nói: “Để cho tôi cẩn thận suy nghĩ, nhất định sẽ nghĩ ra cách, khiến cho người trong thiên hạ không ai dám đụng đến tôi nữa!”
Cơ Ngũ gật đầu.
Lúc này xe ngừng lại, giọng nói của Trần Lập từ bên ngoài truyền đến”Thúc tử, Tôn Nhạc đã đến tửu lâu.”

“Ừ.”
Tôn Nhạc nhảy xuống xe ngựa, liền đối diện với ánh mắt của một đám người Việt nơm nớp lo sợ đứng ở cửa tửu lâu nhìn về phía mình. Nàng quét mắt qua hai bên trái phải một lượt ngay lúc đó Tằng Xuất đã sớm giục ngựa rời đi. Mà người Việt ở hai bên ngã tư đường, thì tụ lại một chỗ đối chỉ chỉ trỏ trỏ mình và Cơ Ngũ.
Tôn Nhạc thu hồi ánh mắt, cùng Cơ Ngũ tay nắm tay, xoay người đi vào trong cửa lớn tửu lâu.
Nàng mới vừa đi chưa đến năm bước, chỉ nghe phía sau liên tiếp truyền đến tiếng vang “Keng – keng – rầm – keng -” . Tiếng vang kia liên miên không dứt, trong đó còn mang theo tiếng hít không khí cùng tiếng thán phục của chúng kiếm khách.
Tôn Nhạc cả kinh, nhanh chóng quay đầu lại.
Vừa quay đầu, khó khăn lắm mới nhìn đến một đạo thân ảnh mảnh khảnh màu xanh.
Đây là một cô gái, một cô gái ước chừng mười bảy mười tám tuổi.
Thiếu nữ này khuôn mặt thanh tú, dáng người mảnh mai, quần áo mộc mạc, từ cao xuống thấp nhìn không ra nửa điểm khác biệt với mọi người. Lúc này, trong tay nàng cầm một thanh trúc kiếm.
Nhưng mà, một cô gái như vậy, lại làm ọi người cả thành kinh ngạc trợn to hai mắt, không dám chớp mắt một cái. Sắc mặt Trần Lập lại vô cùng chán nản!
Lúc này, sáu kiếm khách vây quanh người thiếu nữ này nhất tề nắm cổ tay phải của mình, dưới chân bọn hắn, là những thanh kiếm nằm rải rác. Chỉ trong nháy mắt, cô gái đã dùng trúc kiếm trong tay nhất nhất đánh rơi bội kiếm của bọn họ!
Cô gái nhận thấy ánh nhìn chăm chú của Tôn Nhạc, ngước mắt yên lặng nhìn về phía nàng. Nhìn nhìn, bỗng nhiên nàng ta hí mắt cười nói: “Cô là Tôn Nhạc?”
Tôn Nhạc lẳng lặng đáp: “Đúng vậy.”
Cô gái lại cười cười, nàng quơ quơ trúc kiếm trong tay, trong trẻo nói: “Có người muốn ta tới đuổi cô đi!” Nàng nói tới đây, nở nụ cười hơi trẻ con, “Nhưng ta lại cảm thấy cô cũng không tệ.”
Nàng ta vừa nói, vừa bước đi tới gần Tôn Nhạc.
Nàng vừa mới ra tay đã đánh rơi bội kiếm của sáu kiếm khách bên người Tôn Nhạc, hành động như vậy nào có cái thiện ý gì? Lập tức chúng kiếm khách đồng loạt di chuyển, chắn trước người Tôn Nhạc. Đồng thời, bọn họ giơ bội kiếm trong tay lên, nhất tề chỉ hướng cô gái.
Cô gái kia khó chịu, lông mày nàng hơi nhíu, bất mãn cắn môi nói: “Các ngươi dám ngăn cản ta.”
Nàng vừa nói, vừa huy kiếm.
Trúc kiếm kia vừa động, tựa như quang ảnh hiện lên. Chỉ đảo mắt một cái, Tôn Nhạc liền tinh tường nhìn ra, cô gái đã chém ra bốn kiếm về hướng hai kiếm khách, trực chỉ ngực cùng cổ tay của hai người! Khi nàng ta chém kiếm ra thì rõ ràng có thể thấy được động tác, nhưng mà, khi nhìn qua thì ai cũng có một loại cảm giác, chiêu kiếm này có thể đoán trước tất cả các động tác của người ta, nhằm thẳng sơ hở mà đến, khiến người ta muốn tránh cũng không thể tránh, không thể chống đỡ nổi!
Hai người kiếm khách này đều là tinh anh trong đội ngũ, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được một cỗ kiếm khí đột kích mà đến, hai người đồng thời tránh về phía sau, vừa mới rời khỏi, lại cảm giác được cổ tay đau xót, tay hai người đồng thời buông lỏng, bội kiếm rơi xuống đất.
“Keng —— keng—” “keng —— keng —”
Trong nháy mắt, bên tai lại vang lên tiếng hai thanh bội kiếm rơi xuống đất!
Những kiếm khách này không ai không phải là cao thủ bách chiến, nhưng trước mắt, lại không có người nào có thể ngăn trở một kiếm của thiếu nữ này! Chỉ trong chớp mắt, cô gái liền xông qua đám kiếm khách, đi vào phía trước chúng Kiếm Sư.
Hiện tại Tôn Nhạc cũng có chút nhãn lực, nàng càng xem càng kinh tâm. Quay đầu nhìn về phía Trần Lập thì ngay lúc đó sắc mặt của hắn trong chán nản còn mang theo kinh hãi!
Kiếm thuật của thiếu nữ này, đã vượt ra khỏi sự hiểu biết của hắn rồi!
Cô gái vọt tới trước mặt nhóm Kiếm Sư, nàng nghiêng đầu một cái, nhất nhất đánh giá bọn họ một phen, thanh thúy nói: “Các ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?”
Lúc này sắc mặt chúng Kiếm Sư đều trắng bệch, cô gái vừa nói xong bọn họ liền đồng loạt bước lên mấy bước, định giao phong chính diện!
Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của Tôn Nhạc từ phía sau truyền đến, “Tránh ra đi.”
“Điền công, nàng này rất đáng sợ!” Kiếm Sư Sở quốc bên cạnh nàng khuyên can, trong giọng nói của hắn có vẻ vô cùng lo lắng.
Tôn Nhạc cười cười nói: “Lui xuống đi.” Nàng cười khổ nghĩ: các ngươi cũng không ngăn được nàng!
Đám Kiếm Sư sau khi nhìn nhau, đồng thời thối lui lại.
Nữ tử áo xanh thấy thế thì cười cười, nàng vèo một cái vọt tới trước người Tôn Nhạc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm đánh giá nàng từ cao xuống thấp một hồi lâu, thanh thúy nói: “Bọn họ muốn ta đến đuổi cô ra khỏi thành!”
Tiếng nói của thiếu nữ này thanh thúy ngô nghê, có chút ngây thơ.
Tôn Nhạc nhìn cô gái chậm rãi nói: “Nếu ta không muốn ra khỏi thành thì sao? Cô có giết ta hay không?”
Lời này của Tôn Nhạc hiển nhiên đã làm khó thiếu nữ áo xanh, nàng nghiêng đầu suy nghĩ khi khóe mắt nàng ta thoáng nhìn qua, liền thấy được Cơ Ngũ.
Sau khi nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết của Cơ Ngũ một hồi lâu, cô gái hí mắt cười nói: “Tỷ tỷ, ca ca này thật dễ nhìn nha. A, ca ca dễ nhìn như vậy, thật là muốn mỗi ngày đều được nhìn hắn nha.”
Nàng vừa nói lời này ra thì sắc mặt Cơ Ngũ khẽ biến thành lạnh lẽo. Thiếu nữ áo xanh không chú ý tới biểu tình kỳ quái trên mặt mọi người, chỉ nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Sau khi nghĩ một lát nàng quay lại nhìn Tôn Nhạc, “Ca ca dễ nhìn như vậy sinh con ra nhất định cũng rất xinh đẹp. Tỷ tỷ, về sau các ngươi sinh con có thể cho ta mượn chơi ít ngày được không?”
Thiếu nữ áo xanh vừa nói lời này ra, tất cả mọi người đều nghẹn ngào.
Tôn Nhạc đỏ mặt, nàng không để ý tới Cơ Ngũ đột nhiên nắm chặt tay mình, cười khanh khách nhìn cô gái nói: “Được a, bất quá đưa con cho cô nương chơi, chúng ta sẽ nhớ hắn. Như vậy đi, đưa con cho cô chơi rồi, cô đừng rời đi quá xa được không?”
Cô gái cất tiếng cười trong trẻo, gật đầu nói: “Được, được.”
Tôn Nhạc thấy nàng cười rất vui vẻ, khóe miệng giương lên, “Muội tử còn muốn đuổi tỷ tỷ sao?”
Cô gái chớp chớp đôi mắt dài nhỏ, một hồi lâu sau lắc đầu nói:“Không. Tỷ tỷ tốt lắm, lại là nữ tử, ta không đuổi tỷ nữa!”
Nói tới đây, nàng híp mắt cười cười với Tôn Nhạc, cất giọng trong trẻo kêu lên: “Tỷ tỷ, ca ca xinh đẹp, hai người sinh con nhanh nhanh lên nha! Sinh con xong ta lại tới tìm hai người.” Trong tiếng kêu, thân hình nàng chợt lóe, chỉ thấy một đạo thanh ảnh như tia sáng hiện lên trong đám người, lúc định thần lại bóng dáng của nàng đã biến mất!
Tôn Nhạc nhìn phương hướng thiếu nữ rời đi, thật lâu cũng không nói gì. Một hồi lâu sau, Trần Lập bên cạnh khàn khàn nói: “Nàng này có kiếm thuật cái thế! Cho dù lúc này có trăm ngàn kiếm khách, cũng ngăn không được nàng! Cho đến hôm nay ta mới biết trên đời còn có loại kiếm thuật như thế!”
Tôn Nhạc gật gật đầu, thở dài một tiếng, nói: “Đi thôi.”
Nàng xoay người lại đi vào trong tửu lâu.
Vừa mới xoay người, một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, trong tiếng vó ngựa, tiếng quát vội vàng của một kiếm khách vang tận mây xanh, “Báo! Triệu quốc sĩ tốt năm vạn, chiến xa tám trăm, hiện chỉ cách Đại Việt trăm dặm!”

“Báo! ! Triệu quốc sĩ tốt năm vạn, chiến xa tám trăm, hiện chỉ cách Đại Việt trăm dặm!”
Tiếng kêu lanh lảnh truyền ra, không ngừng lặp lại. Trong nháy mắt cả thành sợ hãi.
Tôn Nhạc nhanh chóng quay đầu nhìn về phía phương hướng tiếng quát kia truyền đến, chung quanh nàng, vô số Việt nhân đang gắt gao trừng về phía nàng.
Bọn Trần Lập cũng nhìn nhau, sau một lúc lâu, Cơ Ngũ khẽ nói: “Tại sao lại đến nhanh như thế?”

Đúng vậy a, tại sao lại tới nhanh như vậy?
Chống lại ánh mắt của hơn mấy trăm mấy ngàn người , Tôn Nhạc mím chặt môi.
Lúc này, ở ngã tư đường đối diện một kiếm khách Việt Quốc đi ra, hắn hướng Tôn Nhạc hét lớn: ” Tôn Nhạc kia, họa này do ngươi gây nên, các ngươi rời khỏi thành Đại Việt đi! Mau mau rời đi!”
Thanh âm của kiếm khách này vừa rơi xuống, vô số Việt nhân đồng thời kêu to lên, “Rời khỏi thành Đại Việt!” “Nữ nhân này, người Triệu là vì ngươi mà đến, mau mau rời đi!”

“Thảm hoạ chiến tranh do ngươi gây ra, cút đi!”

“Rời đi, rời đi!”
Tiếng kêu càng ngày càng vang, càng ngày càng vang, về sau, đã là mấy nghìn người đồng thời kêu to ‘ Rời đi! Rời đi! ’
Tôn Nhạc trầm mặc, mặt không chút thay đổi.
Mắt thấy quần chúng kích động bừng bừng, Trần Lập bên cạnh bất an hỏi: “Làm thế nào cho phải?”
Tôn Nhạc nhìn phía cửa thành, từ từ nói: “Chúng ta không thể ra thành! Chỉ cần ra cửa này, ta sẽ chết không có chỗ chôn!”
Nàng nói tới đây, lạnh lùng cười, “Tiến tửu lâu đi! Nếu dân chúng đánh vào, giết không cần hỏi!”

“Dạ!”
Trong tiếng đồng ý chỉnh tề, thân mình Tôn Nhạc vừa chuyển, tiếp tục đi vào tửu lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.