Lăng Tây Nhi lại đi đến hoàng cung, trên tay chính là chén thuốc đã được đổi lại.
“Ngươi đã đến rồi?”
Thái hoàng Thái hậu đảo mắt, trong ánh mắt chứa đầy cảm tình rắc rối phức tạp, chén thuốc đã ngừng ba ngày, sắc mặt của bà ta quả thực có chút tái nhợt hơn so với trước kia, thân thể cũng có chút gắng gượng hết sức, nhưng còn tinh thần thì vẫn không đổi!
“Không phải người đang đợi ta xuất hiện đấy chứ?”
Tây Nhi cười khẽ, đem chén thuốc đặt trên bàn tròn khắc hoa, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Thái hoàng Thái hậu.
“Không sai, ta đang đợi ngươi, nhưng hôm nay việc ngươi đích thân xuất hiện lại là việc phi thường ngoài ý muốn của ta!”
Thái hoàng Thái hậu cười rộ một tràng lạnh lùng, bà đã sớm chuẩn bị tốt việc chịu chết, cho dù chết, bà cũng quyết không cầu xin nàng.
“Sao người có thể là bà nội ruột của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chứ!”
Tây Nhi cũng không thèm để ý đến vẻ trào phúng của bà ta, chỉ là tự nhiên đứng dậy:
“Chén thuốc đặt ở đây, có dùng hay không là chuyện của người, nhưng với ta thì đã kết thúc nghĩa vụ của con cháu!”
Nàng biết đây chính là trò lạt mềm buộc chặt, càng rụt rè, bà già kia lại càng dễ sập bẫy.
Ngày thứ hai, vẫn cho Lục Nhi đem chén thuốc đưa qua đó như cũ, sau đó trở về phòng mình ở hậu viện, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Lần ba, Tây Nhi cố ý để cho Lục Nhi mang thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781438/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.