Trong Duyên Hi cung, Thái hoàng Thái hậu không ngừng ngáp, chảy nước mắt, thân thể run rẩy, đầu cháng váng không thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường không ngừng hừ hừ, vẻ mặt thống khổ tới cực điểm, vừa hừ hừ vừa tiện thể rủa mười tám đời tổ tông nhà Lăng Tây Nhi, sớm đã ném uy nghiêm của một Thái hoàng Thái hậu đi xa.
“Hoàng nãi nãi, ngài làm sao vậy? Không phải hai ngày trước vẫn còn khỏe sao?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc vội vàng chạy tới, nhìn dáng vẻ thống khổ vô cùng của bà ta, nét mặt không khỏi khó nén vẻ sầu lo.
“Làm sao chứ, cũng tại tiểu tiện nhân kia hạ độc thủ, nói cái gì chữa bệnh cho ta, hạ độc thủ sau lưng ta thì có…”
Lại làm cho người ta không ngừng ngáp, chảy nước mắt, khó chịu, nôn mửa, đầu cháng váng, mất ngủ, lo âu, đi tả, nóng sốt, xuất mồ hôi, tứ chi đau đớn, lúc lạnh lúc nóng, thống khổ tột cùng, không đến hai ngày, một bà lão xương cốt già cỗi mà cứ lăn qua lộn lại như thế nhất định sẽ đi gặp diêm vương!
“Hạ độc?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc kinh hãi, gọi ngự y đến khám cho Thái hoàng Thái hậu, nhưng chỉ nhận được cùng một câu nói, thúc thủ vô sách!
“Hoàng thượng, ngươi mau đi phái người đưa tiểu tiện nhân kia đến đây để cho ta chết đánh nó, không sợ nó không giao giải dược ra đây!”
Thái hoàng Thái hậu mơ mơ màng màng mở mắt, suy yếu lên tiếng.
“Bắt nàng? Lại còn đánh đánh nàng?”
Đoan Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-diem-vuong-phi/2781435/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.