Đứng bên đường bần thần giây lát, Cường cũng liền xoay người trở lại bên trong lều.
“Vừa rồi là bạn cháu hả? Có vẻ không phải người dưới quê”
Nghe chú út hỏi, Cường gật đầu:
“Mấy anh này người thành phố, xuống làng mình tìm hồ câu cá giải trí. Cháu cũng mới gặp lúc sáng thôi”
“À, bảo sao nhìn mặt lạ hoắc”
Lâm nói xong, tính thu xếp nông cụ để về nhà nghỉ trưa thì lại nghe tiếng Cường:
“Chú nói nếu chúng ta đem toàn bộ hồ nước đều nhận thầu thì một năm có thể nuôi bao nhiêu cá?”
“Nhận thầu hồ Bạch Hạc? Mày bị ấm đầu hả cháu?”, Lâm trợn mắt lên trước ý tưởng điên rồ của Cường.
“Cháu đang nói nghiêm túc đấy”, Cường chậm rãi nói ra từng lời một.
“Ha ha, thôi đi ông tướng. Đừng nói với chú đây là kế hoạch làm ăn mới của mày”
“Tại sao lại không chứ?”
“Haizzz, nếu cái hồ này có thể nuôi cá thì tới giờ cũng không phải là một mảnh nước hoang vu. Mày không thấy chỉ cần lũ dâng một cái là ngập tràn bờ à?”
“Ha ha, chính vì thế nên mới tới lượt chúng ta bắt lấy món lợi lớn chứ”, Cường híp híp mắt.
“Món lợi lớn? Có mà "móm lợi" lớn thì có!”
“Chú đúng là sống bên đống vàng mà không biết. Để cháu nói cho cái này”
..............................................
Sau đó ít phút,
“Thông tin này có đáng tin cậy không? Nếu dưới lòng hồ nhiều cá lớn vậy sao người làng mình không ai phát hiện ra?”
“Nước sâu như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dich-gian-thuong/1927561/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.