Chương trước
Chương sau
Đòn công kích đáng sợ hơn cái trước rất nhiều. Hai người phun máu, văng ra xa rớt xuống bãi đất trống cách mấy chục thước, đất bằng đá bị đập thủng cái hố sâu thật to, khói bay mù mịt. Hai người mặt tái nhợt, ngực có một vệt đao, tơ máu chảy ra.

Lâm Tiêu dốc sức đánh ra một kích, hơn mười võ giả, hai cường giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ bị đánh lùi, ai nấy rất chật vật.

Lâm Tiêu nhìn thanh niên áo đen, mắt lóe tia sắc bén:

- Đến lượt ngươi.

Lâm Tiêu nhanh như chớp xông tới trước mặt thanh niên áo đen.

Đôi mắt thanh niên áo đen không còn sự kiêu ngạo, bình tĩnh nữa, gã thất kinh kêu lên:

- Ngươi muốn làm gì?

Trường kiếm bên hông thanh niên áo đen rút khỏi vỏ, kiếm quang bay đầy trời như đêm sao. Các đốm sao lấp lánh, mộng huyễn mê ly.

Ngay sau đó, một tia chớp xanh xuất hiện, là Thái Huyền đao của Lâm Tiêu. Thái Huyền đao đâm vào kiếm quang đầy trời như khuấy động mặt nước phản chiếu ánh trăng. Trời sao tan vỡ, chiến đao của Lâm Tiêu xẹt qua ngực thanh niên áo đen, quỷ mị mơ hồ.

Mắt thanh niên áo đen lộ tia khủng hoảng:

- Không thể nào!

Hạ Vĩ là thiếu gia của Hạ gia Thành Đại Viêm, từ nhỏ nhận được giáo dục tốt đẹp, lại có nhiều tài nguyên tu luyện. Năm nay Hạ Vĩ mới hai mươi sáu tuổi nhưng đã là võ giả Hóa Phàm cảnh trung kỳ, tuy không thể sánh bằng các thiên tài đỉnh cao nhất trong phạm vi quận Hiên Dật nhưng ở Thành Đại Viêm, mấy thành trì xung quanh thì gã cũng xứng danh thiếu niên thiên tài.

Thế nhưng hôm nay tuyệt chiêu của Hạ Vĩ bị một thiếu niên trông còn trẻ hơn nhẹ nhàng phá vỡ, làm gã kinh hoàng và hoảng hốt.

Trong khi Hạ Vĩ còn đang trong cơn khủng hoảng thì Thái Huyền đao của Lâm Tiêu nhanh như chớp chém tới gần gã.

Lúc này một tiếng cười nhạt vang lên trong không trung:

- Vị tiểu huynh đệ này, chuyện này là lỗi của tiểu nhi, nhưng tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, tiểu huynh đệ không cảm thấy làm như thế hơi độc ác sao?

Một bóng đen như chim én từ giữa không trung lướt tới tấn công Lâm Tiêu.

Người chưa đến mà thanh âm đã quanh quẩn trong không trung. Kiếm quang sắc bén lóe lên, luồng kiếm quang lạnh lẽo đến gần đỉnh đầu Lâm Tiêu. Kiếm quang như cột chống trời từ trên trời giáng xuống kèm theo tiếng xé gió điếc tai.

Kiếm khí cường đại chớp mắt ngưng tụ lại, hư không như bị xuyên thấu, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt truyền khắp người Lâm Tiêu, lông tơ dựng đứng.

Nghe thanh âm uy nghiêm đó, Lâm Tiêu không lộ ra vẻ giật mình, đôi mắt sáng ngời dường như đã biết từ lâu. Chiến đao vốn chém hướng Hạ Vĩ đột nhiên rụt về, vạch một đường tia chớp giữa không trung chém mạnh vào kiếm quang trên đầu.

Đao quang cùng kiếm quang va chạm giữa không trung, tiếng rít điếc tai vang vọng khắp đất trời. Xung lực đáng sợ tựa thiên thạch đập xuống mặt đất, lại như sóng thần tràn ra bốn phương tám hướng. Cây cối trong phạm vi mấy chục thước bị khí kình chém nát thành nhiều mảnh.

Lực lượng này cực kỳ đáng sợ, Lâm Tiêu tu luyện Long Tượng luyện thể cũng thấy cánh tay phải hơi tê, nguyên lực trong người chấn động. Đối phương không khá hơn gì, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống nay trượt nhanh ra sau, đạp mấy dấu chân sâu hoắm dưới đất mới chậm rãi ngừng lại.

Một chuỗi tiếng kêu vang lên:

- Phụ thân!

- Gia chủ!

- Lão gia!

Lâm Tiêu lắc người, hắn không thèm nhìn người đến, tay trái như vuốt ưng chộp hướng thanh niên áo đen Hạ Vĩ.

- Chết tiệt!

Thanh niên áo đen không ngờ vào lúc này Lâm Tiêu còn dám tấn công gã, Hạ Vĩ hoảng quá vội đánh trả. Tay phải cầm trường kiếm chưa kịp đâm ra đã bị lực lượng không thể ngăn cản đẩy lùi. Hạ Vĩ không có cơ hội tấn công lần hai, thanh chiến đao lạnh băng, sắc bén đã gác trên cổ gã.

Chiến đao lạnh lẽo kề sát da thịt thanh niên áo đen Hạ Vĩ, lạnh lẽo thấu xương lộ ra. Lông tơ Hạ Vĩ dựng đứng, biểu tình giận dữ đông cứng trước cái chết.

Giờ Lâm Tiêu mới có rảnh đánh giá người áo đen đột nhiên xuất hiện. Đó là một nam nhân trung niên hơi lớn tuổi, tóc mai muối tiêu, nhưng đôi mắt sáng, tự nhiên toát ra khí chất uy nghiêm, khí thế không giận mà uy. Đây là một cường giả quanh năm ở địa vị cao. Khí thế của nam nhân trung niên áo đen ngưng tụ mà không tán, hùng hồn mạnh mẽ, là một võ giả đỉnh Hóa Phàm cảnh hậu kỳ.

Khóe môi nam nhân trung niên áo đen vốn treo nụ cười nhưng thấy hành động của Lâm Tiêu thì đông cứng, mắt lóe tia âm trầm.

Hai nam nhân trung niên áo lam, nhiều võ giả thấy thanh niên áo đen bị bắt cóc, bọn họ hoảng sợ kinh kêu:

- Thiếu gia!

Hạ Vĩ bị người dí đao vào cổ, gã xuất thân từ Hạ gia Thành Đại Viêm, từ nhỏ đã được bao bọc, có bao giờ gã trải qua chuyện như vậy?

Hạ Vĩ tức giận quát:

- Tiểu tử, ngươi dám làm vậy với ta, chẳng lẽ ngươi không sợ chết?

Đáy mắt Hạ Vĩ lóe tia hung tợn, âm trầm độc ác.

Lâm Tiêu cười to:

- Chết? Ha ha ha!

Thái Huyền đao lạnh lẽo nhẹ nhúc nhích, cổ Hạ Vĩ bị rạch một vệt máu, tơ máu chảy ra.

- Ta không biết mình có chết ngay không nhưng ta dám chắc nếu ngươi còn tiếp tục kiêu ngạo thì sẽ chết ngay.

Lâm Tiêu không cần biết đối phương có phải là Hạ gia Thành Đại Viêm hay không, ai đắc tội hắn là hắn giết hết.

Nam nhân trung niên áo đen rốt cuộc mở miệng nói:

- Các hạ hãy nương tay cho.

Vẻ mặt nam nhân trung niên tỏ ra hơi có lỗi, thân thiện nói:

- Ta đã thấy hết chuyện trước đó, là tiểu nhi có lỗi. Không biết các hạ đến từ đâu? Hạ gia Thành Đại Viêm chúng ta nhiệt tình hiếu khách, quen bằng hữu rộng. Chuyện này chỉ là hiểu lầm, hay mọi người hãy hóa binh đao thành tơ lụa?

Nam nhân trung niên áo đen giọng điệu chân thành nhưng mắt thì âm trầm.

- Hóa binh đao thành tơ lụa? Cũng được.

Lâm Tiêu mỉm cười nói:

- Ta chỉ là người qua đường vô danh, tu luyện trong sơn mạch Lạc Nhật. Ta đang thiếu chút lộ phí, nếu Hạ gia các người đã quen bằng hữu rộng hay giúp chút ít cho tại hạ đi?

Nghe Lâm Tiêu nói, nam nhân trung niên áo đen thả lỏng thần kinh:

- Thì ra các hạ thiếu lộ phí, dễ nói. Không biết các hạ cần bao nhiêu? Chỉ cần Hạ gia có thì tất nhiên không ngại quen thêm bằng hữu.

Nam nhân trung niên áo đen, Hạ Luân là gia chủ của Hạ gia, mặc dù gã không thiếu con cái nhưng người nổi bật thì chỉ có một mình Hạ Vĩ. Hai mươi sáu tuổi đã đến Hóa Phàm cảnh trung kỳ, thiên phú mạnh hơn Hạ Luân nhiều. Đời này rất có thể Hạ Vĩ sẽ đột phá Quy Nguyên cảnh, nếu gã bị Lâm Tiêu giết tại đây tương đương với bóp chết tương lai Hạ gia.

Lâm Tiêu nhếch môi cười nói:

- Ha ha ha, nếu vậy thì tùy tiện cho ta một ức lượng đi. Chút tiền ấy chắc bé nhỏ không đáng kể với Hạ gia các người đúng không?

Lâm Tiêu thốt ra con số làm không khí trong rừng núi đông lại. Đây không phải số lượng nhỏ, lúc trước Lâm Tiêu có gốc Ngũ Sắc Bích Hinh chỉ cỡ giá từ năm ngàn đến một ức lượng, đó còn là giá trong hội đấu giá. Hạ gia mặc dù là một trong những gia tộc hạng nhất Thành Đại Viêm nhưng một ức lượng không phải số lượng nhỏ.

- Tiểu tử thối, ngươi đi ăn cướp đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.