Hạ Vĩ bị chiến đao gác trên cổ, lòng can đảm trỗi dậy:
- Phụ thân, ta không tin tên này dám giết ta. Nơi này là địa bàn của chúng ta trong Thành Đại Viêm, giết ta rồi tiểu tử này cũng không trốn được. Hắn sẽ xuống lỗ chôn cùng ta!
Hạ Luân lộ vẻ mặt giật mình, mắt lóe tia độc ác, gã không ngờ Lâm Tiêu sẽ há miệng lớn như vậy. Một ức lượng không lớn lao gì với Hạ gia nhưng cũng không phải con số tùy tiện đưa ra, rõ ràng Lâm Tiêu đang trấn lột. Khiến Hạ Luân bực mình hơn là thiếu niên làm như vậy tức không thèm để gã vào mắt.
Lâm Tiêu cười nhạt với Hạ Vĩ:
- Ha ha ha, ngươi quá xem trọng mình.
Lâm Tiêu nhìn Hạ Luân:
- Sao, suy nghĩ kỹ chưa? Đưa một ức lượng thì ta trả lại tên này không sứt mẻ một cọng lông cho ngươi. Còn không thì chút nữa ngươi sẽ nhận được cái xác!
Lâm Tiêu cười tủm tỉm nhưng giọng điệu và mắt thì lạnh băng đầy sát khí, không hề có ý cười.
Nam nhân trung niên áo đen biến sắc mặt mấy lần, sau cùng cười to bảo:
- Các hạ rất gan dạ, Hạ Luân ta thích người trẻ tuổi giống như ngươi. Một ức lượng, Hạ Luân ta sẽ đưa, coi như mọi người quen bằng hữu.
Hạ Luân rút xấp kim phiếu ra, mỗi tấm có giá một trăm vạn lượng, tổng cộng mười tấm, tức tiền nóng giá một ức.
Hạ Luân vung tay, mười tấm kim phiếu bị lực lượng vô hình nâng lên nhẹ bay tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-dao-dan-ton/2288179/chuong-543.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.