“Thật đó Sở Vũ, em không biết cảnh đó hoành tráng như thế nào đâu, ha ha ha, chị buồn cười chết mất thôi!”
“Suýt chút nữa cười nhăn cả mặt rồi!”
“Cười đến nỗi khóc luôn rồi!”
“Tề Hằng nhìn thấy Tiêu sư huynh thì muốn liều mạng với huynh ấy, cản cũng cản không được, chị cảm thấy hắn đã phát điên rồi!”
“Trong miệng cứ nói gì mà Tiêu sư huynh gài bẫy hắn hại hắn, muốn Tiêu sư huynh đền mạng.”
Sở Vũ nằm trên chiếc giường lớn ở căn phòng thuê cao cấp tại bệnh viện tư nhân của Sở gia ở Long Thành, trên mặt mang theo ý cười nhạt, nghe Lâm Thi Mộng ngồi bên đó nói ba la bô lô không ngừng.
Lâm Thi Mộng quả thực là quá vui rồi!
Nói chuyện cũng có chút lộn xộn, trái ngược hoàn toàn so với cô ấy thường ngày.
Cô nhận được truyền thừa mà cô tha thiết ước mơ, bộ sách cổ kim loại đó tên là Thần Nữ Kinh.
Đúng vậy, là Thần Nữ Kinh chứ không phải nữ thần kinh.
Dù Lâm Thi Mộng lúc này ít nhiều có hơi giống nữ thần kinh.
Cô ngồi thuyền lớn quay về, sau khi cập bờ thì đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cũng hỗn loạn.
Tề Hằng mất đi một cánh tay, cả người không còn ra hình dáng con người nữa rồi, thảm thương đến nỗi khiến người ta khó có thể tưởng tượng được, nhưng lại đang đuổi theo Tiêu Trường Thanh khắp nơi đòi lấy mạng của ông ấy.
Sư huynh hắn Lưu Thanh muốn cản cũng không cản được, ai cản thì hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cuong/3254033/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.