Đường Ngũ Tuấn im lặng nhìn Đường Tinh Khanh và Đông Phùng Lưu, bĩu môi bất mãn nói: “Đã thế nào rồi, lúc này còn muốn thể hiện tình cảm sao? Cầu xin hai người tha cho con đi.”
Đường Ngũ Tuấn chán nản dùng đũa chọc vào đồ ăn trong bát, dường như căn bản đã không có tâm trạng ăn cơm nữa. Cậu chọc một lúc lại dùng đũa gõ lên trên bát, dù sao nhìn thế nào cũng là bộ dạng không vui muốn ôm một chút.
Phương Minh nhìn Đường Ngũ Tuấn một chút, nói: “Ta nói nhãi con cháu cũng có lúc này, thật đáng đời.”
Đường Ngũ Tuấn trừng mắt nhìn Phương Minh, không vừa lòng nói: “Cô với chú Nam Cường cũng thật khôi hài, hai người mắng liên tục lại còn mắng ra được tình cảm. Bây giờ hai người tốt rồi, cũng thành đôi rồi, vậy phải làm sao giờ? Cháu lúc nào cũng chỉ một mình.”
Đông Phùng Lưu và Đường Tinh Khanh liếc nhìn nhau, sau đó Đường Tinh Khanh nói: “Xem ra Ngũ Tuấn thật sự không vui rồi, con không phải luôn hy vọng mẹ và bố tốt đẹp sao?”
Tiếp đó, Đường Tinh Khanh lại cầu khẩn nói với Đông Phùng Lưu: “Hay là đưa Ngũ Tuấn đi cùng cũng được, để một mình con ở lại nhà như thế này cũng thật đáng thương đó.”
Đông Phùng Lưu yên lặng suy nghĩ một lúc, sau đó vẫn nói: “Không được, nếu như Ngũ Tuấn cảm thấy cô đơn thì gửi nó ở nhà của Nam Cường là được, dù sao ở đó nó cũng quen, như vậy không sao chứ?”
Nam Cường Thịnh đương nhiên cũng không có vấn đề gì, Đường Ngũ Tuấn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500329/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.