Đông Phùng Lưu nghe thấy Phương Minh đã chấp nhận lời xin lỗi của mình, ý cười cũng trở nên rõ ràng hơn.
Dường như anh không hề có ý định bỏ cốc xuống, liền đó lại rót đầy rượu cho Nam Cường Thịnh nói: “Thực không dám giấu, lần này đến tụ họp tôi cũng có ý nghĩ tư lợi.”
Nam Cường Thịnh không hiểu nhìn Đông Phùng Lưu nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, cậu là có chuyện muốn tìm tôi giúp đỡ, tôi luôn có dự cảm kiểu này…”
Đông Phùng Lưu cười nói: “Vậy chỉ có thể nói dự cảm lần này của cậu rất chính xác rồi.”
Đường Tinh Khanh và Phương Minh lại cảm thấy có chút kỳ lạ, hoàn toàn không biết hai người đang nói những gì.
Đông Phùng Lưu vỗ lên vai Nam Cường Thịnh nói: “Chuyện tôi muốn nhờ vả cậu, cậu sớm đã quen rồi…”
Nam Cường Thịnh nhìn biểu cảm trên khuôn mặt người dày dạn kinh nghiệm của Đông Phùng Lưu, sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
“Này, tôi nói này Đông Phùng, cậu sẽ không phải là lại bảo tôi giúp cậu quản lý tập đoàn Đông Phùng chứ, nếu là như vậy tôi xin từ chối cậu trước.”
Đông Phùng Lưu quả thật chính là muốn tìm Nam Cường Thịnh làm chuyện “quen việc dễ làm” này, nhưng nghe thấy lời từ chối của Nam Cường Thịnh ngược lại cũng không gấp, anh chỉ bình thản hỏi: “Quả thực đúng như cậu nghĩ, chỉ là, cậu chưa từng nghĩ qua tại sao tôi muốn bảo cậu giúp tôi quản lý công ty? Bây giờ tôi cũng không bị bệnh nặng giống như trước kia.”
Nam Cường Thịnh trầm ngâm một hồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500328/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.