Phương Minh nhìn thấy không chỉ có Đường Tinh Khanh cười mà còn có cả bố con Đông Phùng Lưu ở phía sau cũng cười như thế, đặc biệt là hai người bọn họ còn ăn mặc giống nhau cứ như là một bộ búp bê của Nga, điều này càng khiến cô tức không chịu được.
“Mọi người rốt cuộc là đã cười xong chưa vậy, thật là đáng ghét.”
Phương Minh cau mày, tức giận nhìn hai bố con đang cười kia.
Đông Phùng Lưu và Đường Ngũ Tuấn không nghĩ tới da mặt Phương Minh lại mỏng như vậy, hai người nhìn nhau, dần dần không cười nữa.
Nam Cường Thịnh thấy bộ dáng tức giận của Phương Minh rất đáng yêu nhưng không dám chọc cô, vì thế bèn ha ha nói:
“Đến rồi thì vào ngồi đi chứ, mọi người đang diễn tấu đấy à.”
Ba người lần lượt bước vào chỗ ngồi, Đường Ngũ Tuấn lại gần ngồi bên cạnh Phương Minh và Nam Cường Thịnh, lộ ra cái đầu nhỏ cao hơn bàn có chút xíu, nhìn trái nhìn phải.
“Nhìn cái gì mà nhìn, mới có mấy ngày không gặp mà gan của cháu đã to lên không ít rồi đấy? Có phải là lại muốn tét mông rồi không?”
Phương Minh trừng mắt, ngay cả cái mũi cũng phập phồng theo.
Đường Ngũ Tuấn híp mắt, ngay lập tức gật đầu:
“Không tệ, cô Phương cũng thật biết trang điểm, nói thật nhìn đẹp lắm ạ.”
Nghe cậu nói mọi người mới nhận ra hôm Phương Minh không chỉ mặc váy mà còn trang điểm nhẹ.
Nam Cường Thịnh ho lên hai tiếng để gián đoạn ánh mắt của mọi người, nói:
“Haiz, tôi nói này mọi người đã xong chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500327/chuong-408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.