Đường Tinh Khanh nghe vậy thì bật cười, chẳng qua Phương Minh còn chưa biết Đường Ngũ Tuấn lắm chiêu thế nào nên mới nói vậy. Trong mắt Đường Tinh Khanh, thằng nhóc này giống y đúc Đông Phùng Lưu, nhưng Tuấn rất yêu thương cô.
Phương Minh nói vậy là bôi đen hoàn toàn Đông Phùng Lưu, cô ấy vốn thẳng tính, ghét ai là không thèm che giấu gì hết.
"Đúng vậy, nếu Đông Phùng Lưu tốt như vậy thì mọi người cũng không gặp phải tình trạng này. Số phận cả thôi." Đường Tinh Khanh nắm chặt tay Phương Minh, hành động này khiến cô cảm thấy an tâm rất nhiều.
Phương Minh vẫn nghiêm mặt, "Tinh Khanh, giờ cậu muốn làm gì? Tớ thấy sau khi tên Đông Phùng Lưu kia mắc bệnh là mọi thứ cứ như thay đổi hoàn toàn vậy."
"Không biết cậu đã từng có cảm giác này hay chưa, khi tớ nhìn thấy Đông Phùng Lưu nằm yên trên giường bệnh, nếu nói tớ vui sướng hay không quan tâm thì đó là nói dối. Tớ không thể tự lừa mình dối người được." Đường Tinh Khanh cúi đầu.
Phương Minh nhìn Đường Tinh Khanh mà lắc đầu thở dài. Cô ấy nắm lấy bả vai Đường Tinh Khanh rồi nói. "Này, giờ hắn ta là con mèo bệnh nên cậu mới mất cảnh giác với hắn phải không? Cậu quyết định nối lại tình xưa với hắn đó hả?"
Đường Ngũ Tuấn đang giả vờ ngủ nghe vậy thì ngón tay hơi động đậy. Nếu đúng như vậy thì cậu rất vui.
Nhưng Đường Tinh Khanh lại giải thích, "Không đâu, cậu hiểu lầm ý tớ rồi. Không có chuyện nối lại tình xưa gì đâu, tớ lo lắng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500250/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.