Bầu không khí giờ còn nặng nề hơn vừa rồi nữa, Đường Tinh Khanh lén nhìn Nam Cường Thịnh, thấy vẻ mặt anh ta vô cùng khó coi. Mặt Nam Cường Thịnh vốn trắng, giờ hơi đỏ lên vì tức giận.
Trước giờ không có ai thấy được Nam Cường Thịnh lúc tức giận cả, nếu không chửi mắng Đông Phùng Lưu nhiều lần, anh ta cũng không tức giận như vậy.
Phương Minh nhận ra điều đó, nhưng cô không hề yếu thế trừng mắt nhìn Nam Cường Thịnh, "Sao? Tôi nói sai à? Nói trúng tim đen rồi chứ gì? Tỏ ra hung dữ cái quái gì vậy, anh đang dọa ai..." Mặt cô ấy đỏ bừng như bị hắt cả thùng thuốc nhuộm lên.
Thật ra Đường Tinh Khanh thấy Phương Minh mới là người hung dữ nhiều hơn.
Nam Cường Thịnh vốn là một người tính tình ôn hòa, anh ta im lặng một lát, cuối cùng cũng kiềm chế được cơn giận trong mình, "Thôi, tôi không so đo với loại phụ nữ ngực to óc bằng quả nho như cô."
Nam Cường Thịnh nói rất nhẹ nhàng nhưng lại đâm trúng điểm yếu của Phương Minh. Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đã nghe câu này rất nhiều lần, đương nhiên, những kẻ nói câu đó đều không có kết cục tốt.
Phương Minh bật dậy, chống hông đứng trước mặt Nam Cường Thịnh thét lên, "Anh nói ai ngực to hả... tên khốn này!"
Vừa dứt lời, mọi người đều đơ ra không kịp phản ứng.
Sao đề tài... lại đến ngực rồi!
Nam Cường Thịnh bật cười nhìn lướt qua ngực Phương Minh, "Nói cô đó, chẳng lẽ là silicon à?"
Phương Minh chỉ giận mình sao ngu ngốc đến thế, mắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500251/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.