"Tôi thì có gì mà không hiểu được chứ? Hôm nay anh lạ lắm đấy." Đường Tinh Khanh cố làm mình không tỏ ra quá khó chịu.
Nam Cường Thịnh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đường Tinh Khanh, anh lắc đầu như đang phủ định suy nghĩ của bản thân mình.
"Anh đang nghi ngờ tôi à?" Đường Tinh Khanh cảm thấy hơi thất vọng, quan hệ giữa hai người vốn thân thiết, đôi bên đều tin tưởng lẫn nhau, thậm chí Nam Cường Thịnh còn hiểu Đường Tinh Khanh hơn Đông Phùng ở nhiều phương diện khác nữa.
Anh ta thở dài, "Không phải vậy, mà thôi, em đừng nghĩ nhiều. Chỉ là, anh cảm thấy em có việc giấu anh thôi."
Nam Cường Thịnh đã nói đến vậy, nhưng Đường Tinh Khanh sao có thể kể mọi chuyện ra được? Đợi khi mọi chuyện bình thường trở lại thì nói cũng không muộn, dù sao cô cũng không làm chuyện gì có lỗi với người khác."
Đường Tinh Khanh trả lời rất nghiêm túc, "Đúng là có giấu anh vài chuyện, nhưng đều có nguyên nhân cả, mong anh đừng hỏi đến."
Nam Cường Thịnh nhún vai, "Em không nói cho anh biết, anh cũng bó tay. Thôi, không còn gì để nói nữa, em đi nghỉ đi, anh sẽ cử người đi tìm Doãn Thu Ngọc."
Tuy không thể tóm được kẻ hãm hại và hacker đã giúp tập đoàn Đông Phùng, nhưng tìm Doãn Thu Ngọc không phải việc làm khó được Nam Cường Thịnh.
...
Tại một căn phòng trong nhà Nam Cường Thịnh, màn hình máy tính hắt ra ánh sáng xanh, ngồi trước máy tính là hacker nhỏ Đường Ngũ Tuấn.
Cậu nhíu mày nghiêm túc, trên trán thấm một lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-tong-tai-khong-de/500249/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.