“Á!!! Chảy máu, chảy máu kìa!!!”
Bùi Thủy Lan nhìn thấy máu, sợ hãi chạy đến núp sau lưng Bùi Trọng Nguyên.
Sắc mặt ông ta tái mét, vì người bị ông ta đâm không phải An Hạ mà là Từ Thiên Tư.
An Hạ sững người vài giây, cô không ngờ Từ Thiên Tư lại liều mình đỡ dao cho cô như vậy. Cô rất hận con người này, nhưng mà sự thật không thể chối cãi, ông ấy là bố của cô. Từ trong thâm tâm, cô không hề muốn ông ấy bị thương như thế này. Cô bối rối chạy lại đỡ Từ Thiên Tư.
“Ông điên rồi sao? Sao lại ông đỡ dao chứ? Tôi cần ông phải làm vậy sao?”
Tuy nói ra những lời tuyệt tình nhưng giọng nói run rẩy và ánh mắt ngân ngấn nước đã bán đứng cô.
Từ Thiên Tư nở nụ cười yếu ớt:
“Bố không sao...”
Rồi ông lịm đi, trên môi vẫn vương lại nụ cười hạnh phúc.
Từ Thiên Bảo giải quyết hết mấy tên còn lại, vội vàng chạy đến.
“Bố, bố mau tỉnh lại đi!! Không ổn rồi, Hạ Hạ, chúng ta phải mau rời khỏi đây!”
Vừa lúc đó có tiếng xe cảnh sát réo inh ỏi.
Bùi Trọng Nguyên ngoác miệng cười lớn:
“Được lắm thằng oắt con! Mày dám gọi cảnh sát đến à? Được lắm!”
“Cả nhà chúng mày cùng xuống âm phủ mà đoàn tụ đi! Hahahaa...”
Nói rồi ông ta rút bật lửa ra, ném xuống đất. Trước khi Từ Thiên Bảo đến, ông ta đã rải xăng khắp chỗ này, ý đồ muốn phóng hỏa giết An Hạ và Từ Thiên Bảo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-toi-la-tac-gia-ngon-tinh/1997625/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.