Cô giật mình liếc xéo hắn:" Anh tự ý mở cửa như vậy!"
Thượng Âu Dật không nói nhiều lời, trực tiếp đi đến túm lấy cô kéo xuống.
" Oái! Anh! Em đã nói là…không ăn mà!"
Hôm nay hắn không dịu dàng như trước là sao vậy! Thấy cô vùng vẫy chống cự thì lập tức vác lên vai đi vào thang máy.
Đường Ôn Mạn lần đầu tức tới nỗi phải mắng hắn:" Anh điên hả! Bỏ em xuống ngay!’’
Ông bà Thượng nghe tiếng ồn thì nhìn ra ngoài, thấy hắn đang vác cô ung dung bước tới phòng ăn.
Bà Thượng hốt hoảng quát lên:" Thằng này! Bỏ con bé xuống!"
Ông Thượng cũng ngạc nhiên ngoắc hai người vào ăn. Hắn đặt cô xuống ghế, ung dung ngồi sang bên cạnh bắt đầu gắp thức ăn vào bát cô.
Cô đánh vào người hắn một cái cho hả giận sau đó quay sang cười trừ với ông bà Thượng. Bà Thượng hỏi han:" Con gái! Sao thế con, không muốn ăn sao?"
Thượng Âu Dật uống một ngụm nước trái cây:" Người ta nói là muốn giảm cân!"
Ông Thượng cười nói:" Con đâu có béo! Cứ ăn thoải mái đi!"
Bà Thượng:" Dạ dày con khó chịu à?"
Đường Ôn Mạn lắc đầu, cô không thể nói đó là cái cớ để mình trốn tránh họ được. Thật ra trong lòng cô cũng đã có đáp án rồi. Giữ trong lòng cũng không mấy dễ chịu.
Ăn cơm tối xong cả nhà như thường lệ ra phòng khách xem ti vi trò chuyện vui vẻ.
Cô nhận lấy miếng táo từ mẹ Thượng rồi nói:
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-thuong-tong-hom-nay-khong-pha/3351221/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.