Mập thực sự không thể hiểu được.
Anh Dương, người bình thường rất kiêu ngạo và độc đoán, là người được coi là trùm trường của trường trung học Minh thành, tại sao anh ấy muốn đứng ra bảo vệ Cố Mang.
Quay đầu lại hỏi: "Anh Dương vì sao anh lại muốn che chở cho chị Mang."
Cố Mang nhướng mày, đầy hứng thú.
Lục Dương hếch cằm nói: "Tôi đã xem qua học bạ của chị Mang, toàn là con số 0, ví tí cuối sổ của tôi sắp được đổi chủ rồi. Với tư cách là một người cũ tôi đương nhiên phải che chở cho cậu ấy rồi."
Mập "..."
Nếu sớm biết như vậy có thể khiến cho anh Dương khuất phục, cậu cũng có thể.
Tin tức về vụ cá cược đến tai Hiệu trưởng, Hiệu trưởng vội vàng gọi điện cho Lục Thượng Cẩm.
Nếu người của Giám đốc Lục chịu sự uỷ khuất từ trường học của ông, thì ông ta, với tư cách là hiệu trưởng, muốn ngồi tiếp ở cái ghế này cũng đừng nghỉ đến.
Lục Thượng Cẩm nhận được điện thoại của Phó hiệu trưởng, sau khi nghe đầu đuôi sự việc, ông bình tĩnh nói: "Chuyện này ông không cần lo lắng, Cố Mang sẽ tự mình xử lý."
Hiệu trưởng suy nghĩ một chút, lại hỏi thêm vài câu: "Lục tổng, điểm trong hồ sơ của Cố Mang hẳn là giả sao."
Lúc đó nhìn hồ sơ của Cố Mang, ông thật sự không muốn nhận cô, nhưng vì thể diện của Lục Thượng Cẩm, ông chỉ có thể cắn răng chấp nhận Cố Mang.
Sau đó, ông có suy nghĩ lại, làm thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483410/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.