Các giáo viên có mặt trong văn phòng cũng cau mày.Đây chẳng phải là đang sỉ nhục người ta sao, đem đứa dưới cùng ra ngoài, có thể đánh cả lớp 20.
La Tụng Hoa đang đào một cái hố để Tịch Yên và các học sinh lớp 20 nhảy vào.
Sở Nghiêu cùng tiểu Mập cũng trầm mặc không dám nói lời nào.
Nếu họ đánh nhau, họ sẽ đi đến đó mà không nói một lời, nhưng để đạt một số điểm cao như thế trong kỳ thi, bọn họ đều không thể?
Chẳng lẽ phải gian lận sao?
Nhưng sẽ xấu hổ hơn khi bị bắt sao?
Mạnh Kim Dương siết chặt nắm đấm trong tay, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Cố Mang.
Cố Mang bình tĩnh lắc đầu với cô.
"Thế nào, Lục Dương, không phải anh luôn muốn tôi xin lỗi Cố Mang sao? Tôi chỉ cho anh cơ hội này, lớp 20, anh có dám đánh cược không?" La Tụng Hoa chậm rãi nói, vẻ mặt đắc ý. chiến thắng chắc chắc.
Lục Dương bị chặn đến nói không nên lời, quai hàm cắn chặt.
Tịch Yên vẫn im lặng, cau mày.
Lạc Tùng Hoa khinh thường cười lạnh một tiếng, "Ngay cả Tịch lão sư của các cô cậu cũng không tin tưởng ngươi, vậy những học sinh kém cỏi như thế, có tư cách gì ở đây ầm ĩ ?"
Đôi mắt lạnh lùng và cáu kỉnh của Cố Mang lặng lẽ nổi lên, đuôi mắt nhướng lên đỏ rực.
Cô chậm rãi quay người lại, đôi mắt đen và sáng coi trời bằng vung, không đếm xỉa tới mở miệng, "Được, tôi nhận ván cược này."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483409/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.