Cố Mang hai tay đút trong túi quần đi vào văn phòng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Mạnh Kim Dương biết Cố mang tính khí không tốt, cũng giống như Sở Nghiêu sợ xảy ra chuyện, nên cũng đi theo.
Lục Dương quay đầu lại, nhìn thấy cô, trong lòng tràn đầy phẫn nộ nói, "Cố Mang, bà ta là người tung tin đồn nhảm của cô ra bên ngoài, tôi muốn bà ta xin lỗi cô!"
"Không phải cô ta đã làm bài kiểm tra được điểm 0 sao? Cô ta không phải là người bị đuổi khỏi trường cũ sao?" La Tụng Hoa nói xong cười một cách đầy chế nhạo, nhìn Tịch Yên đang vội vã bước vào.
"Cô Tịch lo quản tốt học sinh của cô đi, một đám học kém còn không biết an phận, thật làm cho trường trung học Minh Thành mất hết mặt mũi, coi trường học Minh Thành là cái nơi xó xỉnh nào hả, nếu có thời gian như vậy không bằng về giải thêm nhiều đề đi."
Tịch Yên mím môi, gượng cười nói: "La lão sư nói rất phải."
Lục Dương cau mày, "Tiểu Tịch, cô sao vậy?cô đã quên cái bà cô già này trong văn phòng đã ức hϊếp cô sao! Hôm nay, sẳn tiện em giúp cô dạy dỗ bà ta một bài học!"
Khi ba chữ bà cô già đυ.ng phải vảy ngược của La Tụng Hoa, sắc mặt bà lập tức tái mét, "Cô Tịch! Đây là học sinh mà cô dạy ra à? Ăn nói vô lễ với thầy, cô có muốn bị đuổi học hay không?"
“Lục Dương!” Tịch Yên lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483408/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.