Lục Dương dẫn theo Sở Nghiêu cùng tiểu mập đi đến siêu thị gần trường mua đồ ít đồ.
“Con gái thích ăn gì?” Lục Dương đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lưu manh hỏi.
Tiểu Mập cười nói: " Anh Dương, anh muốn mua cho chị Mang sao?"
Lục Dương liếc mắt qua, “ cậu quản tôi?, thích nói nhảm nhiều như vậy sao?”
Tiểu Mập bĩu môi, "Anh Dương , nếu còn hung dữ với tôi, tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết chị Mang thích ăn cái gì."
Lục Dương híp mắt, “Là bạn cùng bàn của Cố Mang, tôi còn không biết cô ấy thích ăn gì, cậu có thể biết sao?"
Tiêu Mập ưỡn ngực ngẩng đầu, đắc ý nói: "Tôi thật biết chị Mang thích ăn gì!"
Sở Nghiêu sờ cằm một cái, "Hình như tôi thấy trong túi bàn của Cố Mang có mấy cây kẹo mυ"ŧ."
Lục Dương nghiêm túc suy nghĩ vài giây, "Chẳng lẽ Cố Mang thích đồ ngọt?"
Biểu cảm của mấy người họ giống như đang thảo chuyện quốc gia đại sự, thảo luận còn chưa đi đến kết quả.
Lúc này, hai cô gái đi ngang qua ba người họ.
"Cậu cảm thấy lời La lão sư nói là thật sao, Cố Mang học rất kém, phạm tội nên bị trường cũ đuổi học?"
"Làm sao La lão sư dám nói những điều vô nghĩa như, nhưng tại sao trường học lại nhận một học sinh như vậy?"
"Không biết, cô ấy đẹp như vậy, không phải là. . ."
"Suỵt, đừng nói nhảm, cô ấy thoạt nhìn cũng không dễ chọc, chúng ta đi mua đồ ăn trước đi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483407/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.