Cô đi đến chỗ ngồi của mình, thấy bên trong hốc bàn đầy những bức thư tình màu hồng rơi xuống đất.
Cô nhăn mặt.
Lục Dương chủ động nói: "Đống thư này chắc được nhét vào từ tiết học thứ hai của buổi tối này hôm qua."
Cố Mang không nói lời nào, đi ra cuối lớp, mang thùng rác tới, ném mọi thứ vào đó.
Thùng rác ngay lập tức đã đầy.
Vừa định đi đổ rác Lục Dương đã giật lấy từ trong tay cô: "Chị Mang chị ngồi xuống đi, để em đi đổ."
Cố Mang nhướng mày, nhìn Lục Dương cầm thùng rác chạy ra cửa sau.
Tiểu Mập suy nghỉ liệu đó có còn là Dương ca của bọn hắn hay không.
"Trời má, mắt mình có mù không vậy, vậy mà cậu ta lại đi đổ rác, đường đường là một trùm trường mà lại đi đổ rác, chẳng lẽ bây giờ có người bắt nạt được cậu ta rồi sao."
Tịch Yên đến để kiểm tra bài đọc buổi sáng, nhìn thấy Lục Dương từ trong lớp 20 đi ra ngoài đổ rác, đôi mắt cô ấy mở to kinh ngạc.
Liếc qua những thứ trong thùng rác, hình như là thư tình.
Không cần nghĩ, cũng biết bức thư tình này dành cho ai.
Còn ai ngoài người vừa chuyển đến lớp 20 của bọn họ.
Cố Mang đang cầm một chiếc điện thoại nắp gập, bằng với màn hình điện thoại cảm ứng, nhưng nó thuộc loại nắp gập cũ, nó có nhiều chức năng như một chiếc máy tính.
Điện thoại nội bộ của Ảnh Minh.
Những đầu ngón tay xinh xắn của cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483406/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.