Cố Mang dùng điện thoại di động chơi game, không ngẩng đầu nói: "Tôi là bác sĩ, anh ấy là người nhà của bệnh nhân, có cần tôi giải thích cặn kẽ hơn không?"
Lâm Sương nghẹn giọng, thiếu chút nữa nói không nên lời: "Em qua lại với anh ta cẩn thận một chút, nếu không chỉ sợ anh ta sẽ đem em ăn đến không còn một mẩu xương."
Cố Mang nhếch môi cười, nghiêng đầu, dùng đôi mắt đen trong sáng nhìn cô, thản nhiên nói: "Cô không biết tôi giỏi nhất là lấy đá chọi đá sao?"
Lâm Sương "..."
Sau khi nói đùa , Cố Mang nửa thật nửa giả nói: “Yên tâm đi, tôi ở trước mặt Lục Thừa Châu rất cẩn thận.”
Đối với những người bình thường, Lâm Sương không hề lo lắng rằng danh tính của Cố Mang sẽ bị phát hiện.
Nhưng đối phương là Lục Thừa Châu, cô có chút không xác định được.
Bất quá Cố Mang cũng không phải là loại người lương thiện gì, cô ấy thật sự rất tàn nhẫn.
Cô nói: "Vậy chị mặc kệ em không quản nữa, vừa vặn ngày mai trở về tổng bộ, năm nay chị đây đã đạt tiêu chuẩn, chị đi châu Âu nghỉ phép dài hạn."
Cố Mang lười biếng lên tiếng, đổi một tư thế thoải mái tiếp tục chơi game.
...
Ngày hôm sau, bảy giờ sáng Cố Mang đến trường, cổng trường có giáo viên trực, học sinh từng nhóm nhỏ đi vào.
Cố Mang vừa xuất hiện lập tức gây nên một trận chấn động.
Ngoại hình của cô đặc biệt bắt mắt, làn da rất trắng, đồng phục học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483405/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.