Cố Mang loay hoay châm cứu trong vài phút.
Tiếp theo đó, từ vị trí của mười hai cây kim châm chảy ra máu.
Lục Hy Vi nhìn thấy Cố Mang lấy máu, sau đó mặt cô tối xầm lại, bước đến gần chỗ Cố Mang: "Cô muốn làm gì?"
Lục Thừa Châu nghiêng mặt, ánh mắt sắc lạnh quay lại nhìn Lục Hy Vi, tràn đầy sự uy hϊếp.
Trong một khắc, Lục Hy Vi như bị đống băng tại chỗ.
Mấp máy môi, cô không can lòng nói: "Tam ca, bà nội! Là bị xuất huyết não, cô ta lấy máu ở tay, chân thì có tác dụng gì?"
"Từ khi nào, trong mắt cô tôi lại có kiên nhẫn như vậy?" Lục Thừa Châu chậm rãi nói, khoé miệng lạnh đạm cong lên, lộ ra một chút tàn nhẫn.
Không khí trong phòng trở nên cứng ngắt, lạnh đi mấy độ.
Lục Hy Vi bắt gặp đôi mắt đen lạnh lùng của Lục Thừa Châu, lưng cô ta toát mồ hôi lạnh, gần như không thể thở nổi.
Sắc mặt cô tái xanh, nhăn nhó, nghiêm mắt cố chấp nói: "Tam ca! anh đang đem tính mạng của bà nội ra đùa giỡn, em tuyệt đối không cho phép có người ngang nhiên lừa gạt ở chỗ này."
Cô tiến về phía trước, đưa tay muốn giữ tay cố mang lại.
Còn chưa kịp chạm vào người Cố Mang, cổ tay cô đã bị một bàn tay mãnh khảnh trắng nõn nắm lại trên không trung.
Cô gái chậm rãi ngước khuôn mắt lên, đôi mắt đen lạnh lùng có vài tia máu đỏ li ti, đôi lông mày nhướng lên đầy vẻ hoang dại, siết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483384/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.