Thấy có người đi ra, Lục Hy Vi liền tiến lên hỏi: "Giang quản gia, bà nội tỉnh rồi sao?"Giang quản gia thở dài, lắc đầu, vẻ mặt đầy lo lắng, " Lão phu nhân vẫn còn hôn mê.""
"Xem ra suy đoán của tôi là đúng." Lục Hy Vi lạnh lùng cong khoé môi, "Nếu như cô ta thật sự có y thuật cao minh như vậy, tại sao lại không có tên trên bảng xếp hạng của tổ chức y tế."
Bất quá cô ta biết một chút y thuật, cũng dám giở trò trước mặt một chuyên gia hàng đầu như cô ta.
Thật sự quá mắt mặt.
Cố mang thờ ơ không lên tiếng,
Tứ gia sắc mặt khó coi, liếc mặt nhìn viên cảnh sát, hất cằm về phía Cố Mang, "Mau đưa cô ta đi cho tôi, ai cũng có thể bước vào Lục gia chúng ta sao."
Cố Mang hai tay đút túi quần, nhìn viên cảnh sát nãy giờ vẫn ở đây chờ cô đi tới, ánh mắt hờ hững.
Tư thế vẫn là dáng vẻ lười biếng thản nhiên đó.
Lạnh lùng và kiêu ngạo.
Coi trời bằng vung.
Cảnh sát đã tháo còng tay ra.
Lục Thượng Cẩm đưa tay chắn ngang trước mặt Cố Mang, ánh mắt sắc bén nhìn mọi người, giọng nói lạnh lùng. " Nói Cố Mang làm loạn, chữa bệnh có chứng cứ hang không."
Lục Hy Vi cười chế nhạo, "Lục Thúc, cô ta dùng châm đâm bà, khiến bà chảy máu, bà đến bây giờ còn chưa tỉnh, không phải chữa loạn thì là gì?"
"Hy Vi, đứng nói phí lời với bọn họ, mau vào làm phẫu thuật cho bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483385/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.