Lục Hy Vi cao ngạo hếch cằm, trong mắt hiện lên sự kinh thường, cô ta chế nhạo nói: "Đừng tưởng chính mình có chút y thuật thì liền khoe khoang, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ hiện tại, ở đây có sự hiện diện của các chuyên gia được tổ chức y tế thế giới công nhận! Cô có thể gặp được chúng tôi hôm nay! Tất cả đều so sự may năm của cô."
Bác sĩ quân y nói: "Vị tiểu thư này, cô cũng dừng có đùa nữa, hiện tại chúng tôi muốn đưa lão phu nhân vào phòng phẫu thuật."
Lục Hy Vi thậm chí lười nhìn cô, cười lạnh nói: "Nếu cô muốn có danh tiếng, trước tiên cô phải có bản lĩnh, bà nội tôi không phải là vật cho cô đem ra thí nghiệm."
Lục Thượng Cẩm nhíu này, liếc nhìn bồn người trước mắt, đáy mắt tràn đầy lữa giận, đáy mắt phập phồng.
Thật là thành công chưa thấy đâu, chỉ toàn thấy làm hư việc thì nhiều!
Trên đời này, người có thể so sánh với y thuật của Cố Mang, chỉ sợ người đó còn chưa được sinh ra trên đời.
Trên đời này, người giỏi còn có người khác giỏi hơn.
Còn Cố Mang chính là trời!
Nếu như Cố Mang thật sự tức giận bỏ đi, hắn dám bảo đảm, hôm nay là khoảng thời gian huy hoàng cuối cùng nhất của bọn họ.
Ông ta hít một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, nhìn về phía Lục Thừa Châu: "Thừa Châu, nếu cháu tin tưởng chú, liền cho Cố Mang một giờ đồng hồ, lúc đấy làm phẫu thuật mở phanh cũng không muộn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483383/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.