Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
Lục Hy Vi cau mày quay lại nhìn về phía hướng phát ra giọng nói.
Nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Cố Mang, đông tử cô ta co rút lại, trên mặt lộ ra một dáng vẻ thù địch.
Lạnh lùng hỏi: "Cô là ai mà ở đây khoa tay múa chân."
Cô lén nhìn Cố Mang đánh giá từ trên xuống dưới, cô thậm chí không thể nhìn ra nhãn hiệu của áo quần mà Cố Manh đang mắc trên người.
Lục Hy Vi thầm nghỉ. Không biết con ngu này từ đâu ra, mà cũng dám đối đầu với y thuật của cô ta.
Cố Mang đút hai tay vào trong túi, lạnh lùng nhìn bà cụ.
Sau ba giây, giọng nói trần thấp lạnh lẽo vang lên: "Hai ngày."
Khi Lục Thượng Cẩm nghe xong lời nói của Cố Mang, ông lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Cố Mang có thể chữa khỏi bệnh cho lão thái thái, hơn nữa cô ấy cũng rất chắc chắn.
ông ta nhìn về phía Lục Thừa Châu: "Thừa Châu, Cố Mang cần thời gian hai ngày."
Lục Thừa Châu nhìn Cố Mang.
Đôi mắt lạnh lùng đầy sắc bén, tự tin cùng kiêu ngạo.
Anh hỏi: "Hai ngày nữa sẽ tỉnh hay sao?"
Bà nội ốm gần một năm, các chuyên gia có tiếng khắp nơi đều được Lục gia mời đến, nhưng họ cũng chỉ có thể khống chế bệnh tình của bà nội.
Lần này bệnh tình của bà nội nguy kịch, e rằng trước mắt chỉ có thể để cho bà nội tỉnh lại trước, kéo dài một chút thời gian.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483382/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.