Lục Thừa Châu với ánh mắt lạnh lùng quét qua, "Cô"
Lục Nhã Thuỷ con gái út của gia đình, cô út của Lục Thừa Châu.
Người phụ nữ khinh thường liếc Lục Thượng Cẩm một cái, lạnh nhạt nói: "Thừa Châu, câu có thể đi vào nhưng hai người phía sau cậu thì không thể."
Những gia tộc trực hệ thứ chi, cũng không có ý tốt gì đứng bên cạnh xem kịch.
Có Lục Nhã Thuỷ ra mặt, bọn họ không cần tham gia vào chỉ cần đứng một bên xem kịch.
Lục Thừa Châu cau mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn,
Lục Nhất liếc nhìn thấy mặt Lục Thừa Châu biến sắc, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Lục Nhã Thuỷ kéo cô sang một bên.
Lục Nhã Thuỷ không có phòng bị, liền bị Lục Nhất kéo sang một bên, hét lên: "Lục Nhất! Anh hỗn láo! Một người hầu mà dám đôi xử với tôi như vậy?"
Lục Nhất buông cánh tay cô ta ra, thân hình cao lớn của anh chắn ngay trước mặt của cô ta: " Tiểu thư Nhã Thuỷ, đắc tội rồi."
"Cút ra." Nhã Thuỷ lạnh lùng nhìn anh.
Lục Nhất một bước cũng không nhường.
"Tôi không có sức lực xem các người nháo."
Lục Thừa Châu bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng, lãnh đạm nói: "Các người không hiểu thế nào là an phận sao, tôi có thể miễn phí dạy cho các người."
Giọng nói của anh lãnh đạm chậm rãi, tạo cho người khác cảm giác không lạnh mà run.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt ở đó bất chợt im lặng cảm thấy trong lòng bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483381/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.