Lục Thượng Cẩm chào hỏi: "Thành Châu."
Nói xong, ông mở cửa xe ra.
Cố Mang nhướng mày, bình tĩnh ngồi lên xe.
Lục Thượng Cẩm đi vòng qua bên kia, đóng cửa xe lại, hỏi: "Bà nội thế nào rồi."
Lục Nhất hoàn hồn sau sự ngạc nhiên khi nhìn thấy người chủ thứ sáu của mình tự mở cửa, đóng cửa cho Cố Mang, anh khởi động xe một cách máy móc.
Lục Thừa Châu nói :" Có quân y chữa trị cho bà nội, nhưng tình hình có vẻ không được tốt cho lắm."
Khi nói chuyện, ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều đặt trên người của Cố Mang.
Cô gái uể oải ngồi ở băng ghế sau nghịch điện thoại di động, thân hình vặn vẹo không thể nhìn thấy rõ dáng người. Chọn một tư thế sao cho ngồi cảm thấy thoải mái nhất.
Làm theo cách riêng của mình.
Nhưng bởi khí chất lạnh lùng của cô thôi, cũng chẳng có ai dám bắt chuyện.
Chú sáu hắn nói cô là một thần y.
Lục Thượng Cẩm nghe nói tình trạng của lão phu nhân không tốt, từ trước đến nay ông là một người rất bình tĩnh, nhưng sau khi nghe bệnh tình của bà lão Lục không kiền chế được nóng nảy: "Chẳng phải mấy ngày trước bệnh tình của bà có tiến triển tốt, sao bây giờ lại chuyển xấu như vây?"
Lục Thừa Châu môi mỏng phun ra hai chữ, "Không biết."
Ánh mắt của anh lại rơi lên sợi dây đỏ trên cổ tay cô, ánh mắt đầy kích động.
Người cả ngày lẫn đêm đều mặc toàn đồ đen, lại đeo một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483380/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.