Hạ Nhất Độ hai tay đặt trên vô lăng, cười nói: "Bạn cô ấy ngày hôm qua mở miệng một lần liền tăng giá chục triệu, ở một nơi như Thiên Khuyết cũng rất bình tĩnh. Sao hôm nay cô ấy lại đáng thương đi mua loại quần áo hai mươi tệ đó? Áo quần giá hai mươi tệ có thể mặc được hay không?"
Hai mươi tệ không đủ mua được ly nước họ thường uống nữa.
Lục Thừa Châu chống cằm, đuôi mắt hơi nhếch lên mang theo một chút lạnh lùng, nếu anh cười lên chắc chắn sẽ rất mê hoặc lòng người.
Anh thản nhiên nói một từ, "Đẹp."
Tần Phóng cùng Hạ Nhất Độ đồng ý gật đầu, khi hai người họ nhìn nhau, đáy mắt họ loé lên một tia trêu chọc.
Xem ra Thừa ca có chút động tâm rồi.
"Thật đáng tiếc, cô ấy đã có con rồi." Tần Phóng nói với vẻ tiếc nuối.
Ngay khi đèn chuyển sang màu xanh, Hạ Nhất Độ liền đạp chân ga.
...
Cố Tứ chọn quần áo giống hệt Cố Mang.
Nó có màn đen hoặc màu trắng.
Tất cả áo quần có màu đen trắng trong tiện, lấy xuống toàn bộ, đen đi tính tiền.
Sau khi mua hơn 200 bộ quấn áo, khuôn mặt bà chủ quán hớn hở, tiễn bọn họ ra đến của quán.
Bên cạnh có một của hàng bán ba lô giảm giá.
Cố Tứ tuỳ ý chọn lấy một chiếc ba lô có màu đen, đem tất cả quần áo nhét vào bên trong, động tác nhanh chống đen nó vào sau lưng.
Hai người bọn họ tiếp tục đi bộ đến trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483377/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.