Nhìn mấy người đứng trước bàn mình, Cố Tứ cau mày, lạnh giọng nói: "Chúng tôi đã nói không quen các người rồi, các người đừng có đứng đây quấy rầy bữa ăn của chúng tôi nữa có được hay không,"
Thật là phiền phức!
Nhất định là tại sắc đẹp của chị gái cậu!
Phong cách bắt chuyện thật cũ rích!
Cố Mang đổi một tư thế khác, lưng dựa vào ghế.
cách tay duỗi ra chạm vào mặt bàn, trên bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp cầm một con dao phay, nhẹ nhàng dựng xuống,
Mũi dao sắc lạnh, mí mắt đang từng chút, từng chút mất đi sự kiên nhẫn.
Cố Tứ chỉ sợ chị cậu xoay cổ tay một cái, con dao liền đâm xuống cổ người nào đó.
Chị gái của cậu mấy năm nay gần đây đã kiền chế tính khí không tốt của mình lại.
Lục Thùa Châu nhìn cô gái cả người không thèm che dấu sự ngông cuồng và kiêu ngạo của mình, đáy mắt anh híp lại.
Đi được Thiên Khuyết, ăn được đồ Thiên Hạ Cư, lại đi mua áo quần giảm giá, thú vị.
Người đàn ông cười mĩm, trong mắt còn có ẩn tình, giọng nói tư tốn để nghe: "Hai bạn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng làm phiền bọn họ ăn cơm, đi, đi vào phòng riêng."
"..."
Cố Tứ lặng lẽ liếc nhìn chị gái cậu, nhìn thấy vẻ mặt cười nữa miệng của chị gái mình, cậu thầm mắng những người này không biết sông chết!
Tần Phóng còn chưa chán việc trên chọc hai chị em họ.
Nhưng Lục Thừa Châu đã lên tiếng, hắn không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-luc-tong-khong-phai-dang-vua/3483378/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.