Ánh mắt vốn luôn kiêu ngạo của Cảnh Y Nhân lại nhìn vào người phụ nữ trước mặt, bà đang mặc chiếc váy hoa được thêu trông rất thấp kém, giống y hệt kiểu dáng mà cô đã từng thấy trong quyển sách dạy trồng táo của cậu.
Lúc ấy cậu đang nghĩ muốn tặng cho mẹ cái váy thêu hoa nào thì phải…
Cảnh Y Nhân lập tức hiểu ra, thì ra người phụ nữ trước mặt này chính là mẹ của cậu. Mặc kệ là ai đi nữa, cô cũng không thể vô duyên cớ vô cớ bị người ta bắt nạt được. Một nỗi căm phẫn lập tức nổi lên.
Vốn có thói quen ăn nói bạt mạng, cô vừa mở miệng liền tuôn một tràng: “Thật nực cười! Bà đúng là một người phụ nữ đanh đá giảo hoạt. Bản cung tốt bụng đến chúc mừng, bà chẳng những không cảm tạ ân đức thì thôi, lại còn nói năng lỗ mãng.”
Cô tới để chúc mừng chứ không đến để chịu tang, tại sao lại không lễ phép với cô như vậy?
“…” Đanh đá giảo hoạt. Lại còn cảm tạ ân đức? Nghe vậy, xung quanh lập tức im bặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng quả lắc của chiếc đồng hồ cổ trong đại sảnh cùng với tiếng mạt chược chạm vào nhau ở sảnh phụ thỉnh thoảng vang lên.
“Phụt…” Một người khách đứng sau sô pha đang uống đồ uống lập tức phun hết nước trái cây ra, bắn thẳng vào mặt cô gái bên cạnh.
Mọi người khẩn trương đến mức cả người cứng ngắc, không dám tin, thở một cái cũng không dám, đều trừng to mắt nhìn cảnh Y Nhân giống như đang thấy quái vật vậy. Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-boss-la-cong-chua/959099/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.