Trong đầu cảnh Y Nhân nhớ tới lần trước lúc Cảnh Hi dạy mình hình như đúng là có số. Cô dùng bản lĩnh chỉ cần nhìn qua là không quên của mình cố gắng nhớ lại.
Rồi cô căng thẳng đọc ra một dãy số: 1, 3,8 X, X, X, X, X, 7, 7, 7” Nghe vậy, trong nháy mắt Lục Minh sầm mặt lại, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô. Thực ra Lục Minh cũng không biết số điện thoại của Cảnh Y Nhân là bao nhiêu, bởi vì trước nay anh chưa từng gọi điện thoại cho Cảnh Y Nhân bao giờ, thậm chí trong di động cũng không lưu số của cô, cho dù cảnh Y Nhân có nói bừa thì anh cũng chẳng biết.
Nhưng số điện thoại của Cảnh Hi đằng sau còn đặc biệt có bốn số bảy, cũng là do Cảnh Hi liên lạc với anh hai lần nên anh mới biết.
Cảnh Y Nhân ngu ngốc không nhớ số điện thoại của mình mà lại nhớ rõ số điện thoại của cảnh Hi. Bây giờ cô đến di động cũng không còn, vậy mà có thể đọc được số di động của cậu ta. Có thể tưởng tượng được cô nhớ kỹ tới mức nào? Điều này khiến tâm trạng của Lục Minh trong nháy mắt rơi xuống điểm đóng băng. Bầu không khí trong xe cũng lạnh đi trong chớp mắt. Cảnh Y Nhân cảm thấy người mình như đang ở trong hầm bằng vậy, hiển nhiên Lục Minh biết số này là của ai rồi. Cảnh Y Nhân căng thẳng chờ đợi cơn giận của Lục Minh. Nhưng chờ hồi lâu chỉ thấy Lục Minh nhìn cô chằm chằm ba phút rồi lại mở miệng hỏi một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cua-boss-la-cong-chua/959098/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.