Ngô Củ ngủ một giấc ngon lành, tuy rằng trước nửa đêm không có ngủ, nhưng sau nửa đêm ngủ an ổn. Thật giống như khi còn nhỏ, làm nũng trong lòng ngực của mẹ, thực ấm áp lại an tâm. 
Ngô Củ mơ màng cảm giác được nóc nhà có ánh sáng chiếu xuyên qua. Ánh mặt trời chiếu vào mí mắt, tuy rằng ý thức còn chưa muốn xa rời cái loại ấm áp ôn nhu, nhưng bản thân đã theo bản năng tỉnh lại. 
"Ư" 
Ngô Củ trở mình, rên một tiếng, suýt nữa từ trên giường hẹp rơi xuống đất. 
Thiệu Hốt đi kêu Công Tôn Thấp Bằng chuẩn bị. Tề Hầu thay quần áo xong cũng đi ra cửa, trong phòng chỉ còn lại Ngô Củ cùng Tử Thanh. Tử Thanh vẫn luôn đứng ở bên cạnh. Hắn nhìn thấy Ngô Củ xoay người, lập tức chạy tới, duỗi tay tiếp được Ngô Củ, nói: 
"Công tử cẩn thận!" 
Ngô Củ mơ hồ nghe được giọng tiểu đồng, lúc này mới mở to mắt nhìn Tử Thanh. Trong chớp mắt, Ngô Củ cảm thấy không đúng. 
Không phải độ ấm này! 
Tuy rằng Tử Thanh mới mười hai tuổi, đối với người trưởng thành như Ngô Củ mà nói, nhiệt độ cơ thể thiếu niên cao hơn một ít, nhưng đây cũng không phải độ ấm trong mộng làm người ta không muốn xa rời. 
Ngô Củ kêu một tiếng, lúc này mới từ trong mộng hoàn toàn tỉnh lại, nhanh xoay người ngồi dậy, vuốt mái tóc tán loạn cùng chỉnh xiêm y. Nhìn quét quanh phòng, thấy chỉ còn lại có chính mình cùng Tử Thanh, Ngô Củ hỏi. 
"Quân thượng đâu?" 
Tử Thanh nói: 
"Quân thượng thay quần áo xong, nói sợ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu/465301/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.