Tề Hầu cũng không biết có phải xuất hiện hứng thú đột ngột hay không. Dù sao đột nhiên lại muốn tắm gội nơi thâm sơn cùng cốc. Nơi này có thể có cái gì để cho hắn tắm gội? Tất nhiên còn không bảo đảm có nước sạch sẽ cho đế vương dùng. Nhưng mà Tề Hầu nói ra, cũng không ai dám phản bác. Đế vương cùng quý tộc chính là như vậy, bọn họ khi đã mở mồm, mặc kệ là bầu trời ánh trăng hay là ngôi sao, chỉ cần họ muốn có được, người cấp dưới tất nhiên sẽ phải vì bọn họ bán mạng. Huống chi chỉ là một chuyện tắm gội nho nhỏ? Tề Hầu đi trước ra khỏi phòng. Hắn vừa đi ra ngoài, Công Tôn Thấp Bằng chạy nhanh đi phân phó tự nhân chuẩn bị đồ vật cùng quần áo phục vụ tắm gội. Công tử Nguyên bởi vì bị phân đến phòng khác, vừa lúc không cần ở cùng Tề Hầu, cũng có thể thoải mái. Hắn lập tức thực khinh thường nhìn thoáng qua Ngô Củ, sau đó lắc lư đi ra ngoài, về chỗ dành cho hắn. Công Tôn Thấp Bằng và Công tử Nguyên vừa đi, Thiệu Hốt đột nhiên phát ra một tiếng thở mạnh. Đôi tay chống ở trên bàn bị trượt, suýt nữa ngã trên mặt đất. Đông Quách Nha động tác thực mau, một phen vớt được Thiệu Hốt, nói: "Trung Thứ tử?!" Ngô Củ cũng hoảng sợ, cũng không biết tâm tư Thiệu Hốt. Dù luôn thông thấu, nhưng không hiểu về yêu đương, cũng chưa từng động lòng ai, hơn nữa theo bản năng Ngô Củ cảm thấy nếu mình yêu đương tất nhiên phải chọn một cô gái đáng yêu đằm thắm, không bao giờ chọn một người đàn ông. Cho nên tất nhiên Ngô Củ cũng không hướng phương diện kia mà nghĩ tới. Bởi vì vậy, Ngô Củ căn bản không biết Thiệu Hốt sao bị thế này. Hắn một bộ không còn sức lực, mồ hôi đầy đầu ghé vào bàn. Ngô Củ chạy nhanh qua, hỏi. "Thiệu sư phó?" Thiệu Hốt lắc lắc tay, sắc mặt có chút tái nhợt, trái tim còn không ngừng nhảy loạn, cơ hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Không chỉ như vậy, Thiệu Hốt nhớ tới mới vừa rồi ánh mắt Tề Hầu như nhìn thấu hiểu rõ. Cảm giác toàn bộ thân tê mỏi, phảng phất như bị rắn độc cắn. Cảm giác này không phải tốt. Thiệu Hốt thở phì phò, cũng không dám nhìn Ngô Củ. Đông Quách Nha vội vàng nói: "Đại Hành Nhân vẫn nên nhanh nhanh đi chuẩn bị tắm gội cùng Quân thượng. Trung Thứ tử có thể là không quen khí hậu thôi. Đông Quách sẽ chiếu cố Trung Thứ tử." Ngô Củ có chút lo lắng nhìn về phía Thiệu Hốt, gật gật đầu, chắp tay nói: "Làm phiền Đông Quách sư phó." Đông Quách Nha cũng chắp tay. Ngô Củ nhìn thoáng qua Thiệu Hốt, rồi nhanh ra khỏi phòng. Ngô Củ vừa đi ra ngoài, Thiệu Hốt lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Đông Quách Nha cũng thở phào một hơi, nói: "Trung Thứ tử không có việc gì chứ?" Thiệu Hốt có chút hoảng hốt ngẩng đầu lên, nói: "Tề Hầu... chẳng lẽ thật sự đã nhìn ra?" Đông Quách Nha thấy sắc mặt trắng bệch của đối phương, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói: "Trung Thứ tử không cần đa tâm, nói nhìn ra chỉ sợ cũng không chắc. Nhưng rõ ràng Quân thượng đang thử Trung Thứ tử. Từ nay về sau ngươi cẩn thận hơn mới được." Thiệu Hốt lau mồ hôi trên mặt, nói: "Qua đêm nay lại nói tiếp!" Tối nay Thiệu Hốt phải ngủ cùng Công tử Củ và Tề Hầu trong một phòng. Cũng không biết Tề Hầu còn sẽ thử hắn như thế nào nữa. Tề Hầu từ phòng đi ra, đứng ở bên ngoài nông trại nhìn cảnh sắc chung quanh. Mặt trời đã lặn, chỉ còn lại có một mảnh chiều tà. Bốn phía bị tối bao phủ dần. Chỗ này đã trải qua một trận mưa to, mặt đất thành bùn lầy lội. Bầu trời thoáng đãng. Tề Hầu một mình khoanh tay đứng, thực mau Ngô Củ cũng ra tới, chắp tay nói: "Quân thượng, đã chuẩn bị thỏa đáng, thỉnh Quân thượng dời bước." Tề Hầu xoay người lại cười một tiếng, nói: "Làm phiền nhị ca." Hắn nói, cũng bày ra một động tác mời. "Nhị ca cùng đi." Ngô Củ cúi đầu theo bổn phận nói: "Củ không dám, Quân thượng, mời." Tề Hầu cũng không hề chối từ, đi trước, hướng đến hồ nước sau thôn. Hồ nước này không quá lớn. Người ở đây uống và nấu cơm cũng không lấy nước từ hồ này, mà dùng nước ở con suối chảy qua trước thôn. Hồ này chỉ có mấy nử tử trong thôn đến giặt quần áo, tắm rửa. Nước hồ mát lạnh, cũng không phải nước lặng, có một thác nhỏ từ trên núi đổ xuống dưới hồ này. Nước hồ cũng theo một con suối nhỏ chảy xuôi vào núi. Hiện giờ là giữa mùa hè, đúng lúc nước hồ rất đầy, thác nước cũng mạnh, còn chưa đi đến đã nghe được tiếng nước đổ "ầm ầm". Tuy rằng nơi này cũng không nguy nga tráng lệ, nhưng có một loại dân dã nên thơ. Tề Hầu đi qua. Ngô Củ theo đi ở phía sau, sau lưng bọn họ còn có tự nhân cùng cung nữ ôm quần áo. Bởi vì thân phận Tề Hầu không cho người ngoài biết, mọi người đến nơi, tự nhân cùng cung nữ đặt đồ vật xuống xong, liền toàn bộ lui xuống. Bên cạnh hồ nước chỉ còn lại Tề Hầu cùng Ngô Củ. Công Tôn Thấp Bằng mang theo một đội Hổ Bí Quân canh giữ ở chung quanh bảo đảm an toàn của hai người. Tề Hầu ngồi bên hồ nước, duỗi tay thử thử nhiệt độ. Chỗ này ngày mùa hè nóng bức lại ẩm ướt, nước trong hồ lại mát lạnh, vừa lúc có thể giảm bớt nóng bức. Tề Hầu không khỏi cười khẽ một tiếng, nói: "Nhị ca cũng cùng tắm gội chứ?" Ngô Củ hoảng sợ, trên mặt lại cung kính nói: "Củ không dám." Tề Hầu cười nói: "Nhị ca lại khách khí cùng Cô." Hắn tuy nói như vậy, nhưng cũng không có lại mời. Tề Hầu kỳ thật đích xác muốn tắm gội. Dọc đường đi đều là cưỡi ngựa, ngày nóng bức, phơi đến một thân đều là mồ hôi, không được thoải mái như Ngô Củ ngồi trong Truy Xa. Tề Hầu cũng thích sạch sẽ, trên người dính mồ hôi khó chịu, đã sớm muốn tắm gội thay quần áo. Hắn đứng lên, cũng không kiêng dè, cũng không có cảm thấy thẹn, cởi đai lưng, tùy tay ném sang một bên. Ngô Củ nhanh duỗi tay tiếp. Đai lưng là dây lụa rộng khoảng hai ngón tay, có gắn một mảnh ngọc, trực tiếp ném xuống đá sẽ vỡ nát. Tiếp được cầm ở trong tay vuốt ve, sau đó Ngô Củ đặt ở một bên. Khi Ngô Củ đang chú ý đai lưng, Tề Hầu đã sột soạt cởi sạch sẽ. Thời điểm Ngô Củ quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy Tề Hầu trần trụi đi vào hồ nước. Ngô Củ hoảng sợ, vội vàng quay đầu tránh, lại đi nhặt y phục bị ném bên hồ, cẩn thận xếp lại đặt một chỗ cùng đai lưng. Ngô Củ không dám ngẩng đầu nữa, mới vừa rồi trong nháy mắt suýt bị dọa giật mình. Kỳ thật Tề Hầu lỏa lồ như vậy cũng không phải lần đầu tiên. Trên đường tới Cử quốc, Tề Hầu cũng từng ở trong trướng tắm gội. Cơ bắp trên người hắn đích xác làm Ngô Củ hâm mộ không thôi. Ngô Củ lại nhìn cánh tay mình. Không biết mình tập luyện tới khi nào mới có thể thành dáng vẻ kia? Ngô Củ đang tự hỏi liền nghe được Tề Hầu cười khẽ một tiếng, nói: "Nhị ca thận trọng ôn nhu, cô nương nhà ai gả cho nhị ca đúng là có phúc phần." Ngô Củ nghe Tề Hầu trêu chọc, trong lòng chỉ là nghĩ Tề Hầu được người hầu hạ đã quen, cho nên mới không suy xét loại việc vặt này. Đời trước Ngô Củ sống một mình, không ai nương tựa, tất nhiên phải làm tất cả mọi việc vặt, thời gian dài cũng thành quen. Ngô Củ trên mặt không có biểu tình, cũng không thích nhớ lại đời trước. Ngô Củ cảm thấy nếu ông trời cho mình cuộc sống hoàn toàn mới, nên đem đời trước quên hết, dù sao không có gì là vui vẻ. Nhưng Ngô Củ tâm tư quá nhạy cảm, luôn không tự chủ được nhớ tới những hoài niệm không đáng nhớ. Ngô Củ chỉ là nhàn nhạt nói: "Quân thượng giễu cợt." Tề Hầu tuy không để ý việc vặt, nhưng là hắn cũng là người cẩn trọng. Biểu tình của Ngô Củ luôn nhất quán là vân đạm phong khinh, đột nhiên có chút đạm nhiên trầm mặc. Cái này làm cho Tề Hầu lập tức nhạy bén phát giác ra rồi.<HunhHn786> Tề Hầu tuy biết mấy tháng qua, tính cách nhị ca đột nhiên trở nên trầm ổn cẩn thận. Nhưng Tề Hầu chung quy không thể tưởng được nhị ca này kỳ thật cũng không phải là nhị ca hắn biết. Ngô Củ đột nhiên trầm mặc, Tề Hầu liền nghĩ tới hướng khác. Tề Hầu đứng ở trong hồ nước, chậm rãi hướng Ngô Củ đi vài bước. Hắn duỗi tay tháo tóc ra, bàn tay to rộng vóc nước hất lên gương mặt. "Rào!" Bọt nước bắn tung tóe, hắn híp mắt nhìn Ngô Củ, khóe miệng mang theo ý cười, nhưng lại như không cười, âm trầm thấp nói: "Nhị ca, vẫn chưa thể quên được nữ tử kia sao?" Ngô Củ còn đắm chìm trong bi ai đời trước. Ở ngay lúc này, Tề Hầu đột nhiên ném tới một quả bom. "Ầm!" Đầu Ngô Củ thiếu chút nữa nổ tung. Không thể quên được nữ tử kia? Là nữ tử nào? Ngô Củ cũng không biết Công tử Củ là người si tình. Ngô Củ cẩn thận suy nghĩ một chút. Trong lịch sử Công tử Củ vừa qua ba mươi tuổi liền đã chết, cho nên đối với ghi chép về Công tử Củ rất ít, căn bản không có ghi lại gì, nhiều nhất ghi lại chính là hắn cùng Tề Hầu tranh vị. Lại nói tiếp, Công tử Củ cùng Tề Hầu không phải cùng một mẫu thân, kỳ thật hắn không lớn hơn Tề Hầu bao nhiêu. Tề Hầu hiện giờ đã có ba đứa con trai, tính tính toán Công tử Củ cũng nên có một đứa con mới phải. Nhưng Ngô Củ từ khi tỉnh lại trong thân thể này cũng không phát hiện mình có thân nhân, đừng nói là con cái, một thê thiếp cũng không có. Ngô Củ đích xác buồn bực. Nhưng không có thê thiếp ngược lại làm Ngô Củ nhẹ nhàng thở ra, cũng không cần đi ứng phó với những người đó, cho nên Ngô Củ liền không có nghĩ tới. Hiện giờ nghe Tề Hầu đột nhiên ném ra một quả bom lớn, thiếu chút nữa bị dọa ngốc. Bản thân không có ký ức của Công tử Củ, từ đó đến giờ Ngô Củ đều là dựa vào kiến thức lịch sử mà mình biết, còn có cẩn thận sống qua ngày. Theo lời Tề Hầu thì nữ tử kia Ngô Củ một chút cũng không biết. Ngô Củ không nghĩ tới Công tử Củ là một người đa tình. Lúc trước cùng Mật cơ "có tình cảm", hiện tại còn đau khổ vì một nữ tử thần bí? Đôi mắt Ngô Củ nhanh chóng đảo một cái. Rốt cuộc là nữ tử nào? Thời đại này ghi chép về nữ nhân rất rất ít, Ngô Củ căn bản không thể nghĩ ra được nữ tử nào cùng Công tử Củ có quan hệ. Ngô Củ không nói chuyện, ánh mắt nhanh chóng xoay chuyển. Tề Hầu lại cho rằng đó là thừa nhận. Hắn cười một tiếng, nói: "Không nghĩ tới nha, nhị ca thật sự si tình như thế." Ngô Củ không dám nói lời nào, bởi vì trong đầu căn bản không nghĩ ra, lại sợ mình lòi đuôi, đành phải cúi đầu làm bộ trầm mặc. Tề Hầu nhìn thoáng qua Ngô Củ. Hắn cũng không biết Ngô Củ chỉ là bởi vì chột dạ cho nên làm bộ trầm mặc, còn tưởng rằng Công tử Củ đắm chìm ở trong hồi ức. Đôi mắt Ngô Củ có một chút mờ mịt, sau đó lại thành biểu tình mất mát. Nháy mắt Tề Hầu liền hiểu lầm, cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Ngô Củ có chút khinh thường. Tề Hầu đời trước gặp kiếp nạn, nên đối với nữ tử cùng con cái hết hy vọng, càng sẽ không si tình như thế. Người si tình chẳng qua dễ khiến bị khinh thường và uy hiếp mà thôi. Tề Hầu không nói nữa, xoay người hướng thác nước đi tới. Hắn đem tóc làm ướt nhẹp, còn tắm gội. Ngô Củ thấy hắn đi xa, lúc này mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng không nghĩ tới mình đời trước không có người yêu, mà đời này thế nhưng phải sắm vai một kẻ si tình? Chuyện này đối với Ngô Củ mà nói thật là quá khó khăn, cũng không biết mới vừa rồi có lộ gì không. Ngô Củ không biết mới vừa rồi biểu tình mê mang trong chớp mắt kia thật sự quá đúng chỗ, làm Tề Hầu hoàn toàn hiểu lầm, nào sẽ bị lòi đuôi. Ngô Củ đứng ở bên hồ, bởi vì thời tiết thật sự nóng bức, mặt trời xuống núi rồi cũng không thấy mát mẻ hơn. Đứng lâu rồi có chút ra mồ hôi, Ngô Củ liền chậm rãi ngồi xổm xuống duỗi tay vào hồ. Nước lạnh căm căm làm tâm tư dịu nhẹ. Bản thân Ngô Củ cũng có chút thói ở sạch, cũng muốn tắm gội, nhưng mà còn chưa có hầu hạ Tề Hầu xong, căn bản không có khả năng tắm gội. Ngô Củ nhấc vạt áo màu trắng lên, ngồi xổm bên hồ, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào nước. Nhìn mặt nước gợn sóng, dưới ánh trăng nổi lên sóng nước lấp loáng, còn phản chiếu một chút ảnh ngược của Ngô Củ. Ngô Củ đang chơi đột nhiên sửng sốt, dưới nước có một cục đá, mặt trên có chữ viết. Ngô Củ vội vàng duỗi tay vớt cục đá, ngay cả Tề Hầu đi tới cũng chưa thấy. Ngô Củ đem cục đá vớt ra khỏi nước, trong nháy mắt, trên người bị dính không ít nước. Bất quá cũng không phải là cục đá bắn ra nước, mà là Tề Hầu đi tới tạo sóng nước bắn lên. Ngô Củ lúc này mới phát hiện Tề Hầu đi tới, hoảng sợ. Tề Hầu lại không có mất tự nhiên, từ trong nước đi lên. Tóc dài đen ướt dầm dề sau lưng, hắn tùy tay nhặt một cái khăn, chà lau. Ngô Củ vội vàng cúi đầu. Là một người hiện đại, Ngô Củ tuyệt đối không thể lý giải sự thản nhiên của Tề Hầu. Rõ ràng hắn mới là người không có mặc xiêm y, nhưng sao giống như người không có mặc xiêm y chính là mình? Ngô Củ cúi đầu, nhìn kỹ cục đá trong tay. Tề Hầu lau người, rồi nhanh chóng tròng lên áo lót. Tuy rằng là giữa hè, nhưng từ trong nước ra vẫn có chút lạnh. Hắn nhanh chóng tròng thêm áo ngoài tơ tằm màu đen vào người, cười nói: "Nhị ca còn tính trẻ con chưa hết? Thế nhưng vớt cục đá chơi?" Ngô Củ ước lượng cục đá trong tay, to bằng bàn tay thoạt nhìn cũng không phải là đá cuội. "Quân thượng, trên cục đá có chữ." Tổng cộng có bảy chữ. Tuy rằng Ngô Củ thời gian qua có học thêm chữ thời này, nhưng chữ thời này cũng không phải đơn giản như chữ hiện đại. Ngô Củ cũng hiểu được một phần văn bản, nhưng chưa có hoàn toàn thông thấu hết. Trong bảy chữ này có năm chữ đơn giản, hai chữ phức tạp. Một trong hai chữ là "hoàng", một chữ khác Ngô Củ không nhận ra. Tề Hầu đang mặc quần áo, nghe được Ngô Củ nói, cười một tiếng, nói: "A? Trên cục đá còn có chữ? Chẳng lẽ là cục đá thành tinh?" Hắn nói liền đi tới, thăm dò nhìn thoáng qua cục đá trong tay Ngô Củ. Tề Hầu thấy được tổng cộng bảy chữ. Không tới hoàng tuyền không gặp nhau. Tề Hầu đang cười ôn nhu, nhưng mà xem đến bảy chữ này tươi cười chậm rãi đọng lại. Ngô Củ thấy có chút kỳ quái, bất động thanh sắc nhìn qua Tề Hầu. Nụ cười Tề Hầu hoàn toàn đọng lại, sau đó lại "hừ" một tiếng, nói: "Không tới hoàng tuyền... không gặp nhau..." Ngô Củ vừa nghe, đột nhiên thân thể chấn động. Hỏng rồi, mình thật là quá ngu xuẩn, ý câu này thật không tốt, trách không được sắc mặt Tề Hầu trở nên dị thường khó coi như vậy! "Không tới hoàng tuyền không gặp nhau." Kỳ thật câu này có một điển cố, có từ khoảng năm 722 Trước Công nguyên, do Trịnh Trang Công nói ra. Trịnh Trang Công có mẫu thân là Võ Khương. Nghe nói khi sinh Trịnh Trang Công là khó sinh. Đứa bé hai chân ra trước làm Võ Khương chịu cực đại kinh hách. Cảm thấy hắn là đứa trẻ bất thường tới khắc mình, Võ Khương còn đặt tên hắn là Ngụ Sinh, phi thường chán ghét hắn. Sau đó Võ Khương lại sinh thêm một đứa con trai, gọi là Đoạn. Đoạn thông minh lanh lợi, rất được Võ Khương yêu thích. Võ Khương còn hướng Quốc quân nói phế Ngụ Sinh, lập Đoạn làm Thái Tử, nhưng đã bị bác bỏ. Sau khi Trịnh Trang Công kế vị, Võ Khương còn ở trước mặt Trịnh Trang Công đòi đất phong cho đứa con nhỏ. Tóm lại dùng đủ cách sủng ái đứa con nhỏ của mình. Cho dù đứa con lớn đã kế vị trở thành Quốc quân, bà ta vẫn cứ chán ghét đứa con do chính mình sinh ra. Sau này khi Thái Thúc Đoạn khởi binh tạo phản, Võ Khương đã nội ứng ngoại hợp, chọc giận Trịnh Trang Công. Trịnh Trang Công phái binh thảo phạt Thái Thúc Đoạn, trấn áp mưu phản, cũng đem mẫu thân Võ Khương bắt giữ, an trí ở thành Dĩnh. Nói là an trí, kỳ thật chính là giam lỏng, hơn nữa ném ra một câu. Chính là câu "Không tới hoàng tuyền không gặp nhau." Trịnh Trang Công đã thề với trời, nếu không phải sau khi chết đi xuống hoàng tuyền gặp mặt, cả đời tuyệt đối sẽ không gặp lại Võ Khương. Cái điển cố này kỳ thật miêu tả huynh đệ tương tàn, cốt nhục phản bội, nhiều đếm không xuể thời xưa. Tề Hầu tắm gội, trong hồ nước đột nhiên xuất hiện một cục đá có chữ. Cục đá cũng không phải đá cuội, có cạnh sắc bén, hiển nhiên là có người khắc chữ lên rồi ném vào trong hồ nước. Giống như có người chuẩn bị sẵn để Tề Hầu cùng Công tử Củ nhìn thấy. Tuy rằng chuyện xưa cùng Tề Hầu không có bất luận quan hệ gì, nhưng nhìn kỹ lại có quan hệ. Giống như ám chỉ chuyện Tề Hầu cùng Công tử Củ, đều là huynh đệ tranh vị, không chết không ngừng. Nhưng mà ở trường hợp Tề Hầu có khác làm sắc mặt hắn phi thường không vui, cơ hồ lạnh tới đóng băng rồi. Trong điển cố đó, Trịnh Trang Công là trưởng tử, Thái Thúc Đoạn là con thứ. Dựa theo quy tắc nhất quán từ xưa đến nay, đều là lập trưởng làm Thái Tử. Cái đạo lý này gọi là lớn nhỏ có thứ tự. Trịnh Trang Công ngồi ở vị trí Quốc quân chính là danh chính ngôn thuận, cho nên Thái Thúc Đoạn tạo phản sẽ bị người phỉ nhổ khinh thường. Tề Hầu cùng Lữ Củ thì ngược lại. Lữ Củ là Nhị Công tử, Tề Hầu là Tam Công tử. Đại Công tử Chư Nhi đã bị giết, theo lý mà nói nên là Lữ Củ kế thừa vị trí Quốc quân mới danh chính ngôn thuận. Kỳ thật theo đạo lý này, nếu không phải bởi vì Tề Hầu thời trẻ đã mưu tính sâu xa, cùng hai vị giám quốc Cao tử Cao Hề và Quốc tử Quốc Ý Trọng, còn có Công Tôn Thấp Bằng có quan hệ mật thiết, dù hắn có tới Lâm Tri Thành đầu tiên cũng không thể ngồi vào vị trí Quốc quân, cũng sẽ bị chém một đao tử vong. Tề Hầu có những vị đứng đầu đất nước ủng hộ, tuy rằng danh không chính ngôn không thuận vẫn cứ ngồi trên địa vị cao. Khi Tề Hầu xem bảy chữ này, đầu tiên nghĩ đến chính là thứ tự lớn nhỏ kia, thế cho nên sắc mặt u ám khó coi. Ngô Củ cũng nghĩ đến cái này. Sớm biết rằng như vậy không đem cục đá nhặt lên. Cũng không biết là ai to gan như vậy dám đem cục đá này đặt ở đây. Chuyện này tất nhiên là cố ý! Tề Hầu không nói chuyện, lại qua một hồi, cười một tiếng, sắc mặt khôi phục nhẹ nhàng, nói: "Chỉ một cục đá, đáng giá gì? Nhị ca còn không mau vứt bỏ, muộn rồi, cùng Cô trở về thôi." Ngô Củ vừa nghe, vội vàng đem cục đá ném về trong nước, nói: "Dạ." Thời điểm Tề Hầu cùng Ngô Củ trở lại nông trại, phòng đã thu dọn thỏa đáng. Tử Thanh đang trải nệm, sửa sang lại chỗ ngủ chu đáo. Trên giường lớn có một bộ gối chăn. Trừ cái đó ra, trong phòng còn có hai bộ chăn nệm đặt song song trên mặt đất. Tề Hầu nhìn lướt qua, cười nói: "Nhị ca thân thể yếu, đừng ngủ trên mặt đất, cùng Cô ngủ ngủ ở trên giường. Đem chăn mang lên đây." Thiệu Hốt cũng đứng ở một bên, nghe được Tề Hầu nói như vậy liền nhìn qua Ngô Củ. Ngô Củ trên mặt không có biểu tình gì. Thiệu Hốt sợ cảm xúc lại bị Tề Hầu phát hiện, cho nên chỉ là nhìn thoáng qua, sau đó liền cúi đầu không nói chuyện. Tử Thanh cũng nhìn Ngô Củ. Ngô Củ không nói chuyện, Tử Thanh nhanh ôm một cái chăn lên, cẩn thận đặt ở trên giường, sau đó liền lui qua một bên. Ngô Củ lên giường ngủ cùng Tề Hầu. Thiệu Hốt lẻ loi ngủ một mình ở trên mặt đất. Tề Hầu thản nhiên đi vào, tùy tiện cầm cái khăn lau tóc, cười tủm tỉm nói: "Canh giờ không còn sớm, nhị ca cùng Thiệu sư phó cũng sớm nghỉ đi. Ngày mai sáng sớm chúng ta còn phải lên núi đi tìm Tào Mạt." Ngô Củ vừa nghe, chắp tay nói: "Quân thượng, ngày mai sáng sớm thỉnh Quân thượng lưu lại nông trại. Củ dẫn người đi lên núi. Nếu tìm được người, thì thỉnh Quân thượng......" Ngô Củ nói còn chưa xong, Tề Hầu đã vẫy vẫy tay, nói: "Là tìm kiếm nhân tài, đương nhiên phải thành tâm. Cô cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng, không phải sao?" Ngô Củ vừa nghe, liền không có nói nữa. Nghe khẩu khí Tề Hầu, cười tủm tỉm nửa thật nửa giả, Ngô Củ cũng lường trước được. Tề Hầu phỏng chừng là không yên tâm mình. Tào Mạt là nhân tài, Tề Hầu không muốn mình cùng Tào Mạt tiếp xúc nhiều. Còn nữa chính là... mới vừa rồi cục đá kia cũng làm Tề Hầu trong lòng có chút kiêng kị. Lớn nhỏ phải có thứ tự chính là một khối tâm bệnh trong lòng hắn! Ở Tề cung buổi tối còn có một ít giải trí, nhưng tại đây là vùng quê xa xôi hẻo lánh, không có bất luận cái gì có thể chơi. Sắc trời tối, các thôn dân liền chuẩn bị nghỉ ngơi. Bởi vì địa phương này căn bản không có đèn dầu xa xỉ, ban đêm không có gì chiếu sáng, cho nên chỉ có thể đi ngủ. Thực mau, thôn nhỏ không đến mười hộ liền an tĩnh, mọi nhà đều đóng cửa, không gian trở nên lặng yên không một tiếng động. Tề Hầu ngồi ở bên giường, lau lau tóc, nhưng động tác cũng không tinh tế. Ngay sau đó hắn đem khăn ném một bên, cởi áo ngoài, chỉ mặc áo trong nằm ở trên giường, kéo qua chăn để trên người. Ngô Củ thấy Tề Hầu muốn ngủ, vội vàng vặn nhỏ đèn dầu người hầu đưa bọn họ, sau đó nhẹ nhàng đi ra cửa. Ngô Củ còn chưa có rửa mặt, dù không tắm cũng muốn rửa mặt mới ngủ được. Ngô Củ đi tới cửa, Thiệu Hốt vừa thấy, liếc mắt hướng trên giường nhìn thoáng qua. Tề Hầu nằm nghiêng, mái tóc dài ẩm ướt rối tung rủ xuống dưới, một nửa đáp ở trên lưng, một nửa đáp trên giường. Hắn nằm nghiêng, đưa lưng về phía cửa, tựa hồ đã ngủ. Thiệu Hốt nhanh nhẹn nhẹ nhàng đi theo Ngô Củ ra khỏi phòng, sau đó nhẹ tay đóng cửa lại. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Tề Hầu, và tiểu đồng Tử Thanh canh giữ ở cửa. Cửa phòng đóng lại, hai mắt đang khép kín của Tề Hầu đột nhiên mở ra nhìn vách tường loang lổ. Tử Thanh đứng ở cửa, có chút bất an, cúi đầu nhìn cổ tay áo. Duỗi tay sờ sờ, lại sờ đến cổ tay mình, nhẹ nhàng chạn một vết sẹo rất sâu trên cổ tay. Xiêm y Tử Thanh cọ sát phát ra âm thanh rất nhỏ, liền nghe được Tề Hầu trên giường đột nhiên dùng âm thanh thực nhẹ nói: "Tử Thanh, có chuyện liền nói." Tử Thanh hoảng sợ. Tuy rằng Tề Hầu đưa lưng về phía hắn, nhưng Tử Thanh vẫn vội vàng quỳ xuống, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Quân thượng...... Tiểu thần...... Tiểu thần vô năng. Tiểu thần tựa hồ... tựa hồ đã bị Công tử Củ phát hiện." Tề Hầu không có xoay người, cũng không có phát ra kinh ngạc cảm thán, chỉ là nhàn nhạt nói: "Cô đã biết." Tử Thanh có chút thấp thỏm bất an. Hắn không biết Tề Hầu là có ý tứ gì. Hắn là một quân cờ, sớm muộn gì cũng có ngày bị phát hiện, nếu bị phát hiện chỉ sợ cũng khó sống. Tử Thanh hiểu đạo lý này, nhưng hắn cũng không có bất luận biện pháp gì, ai biểu hắn sinh mệnh khổ, cũng không thể thay đổi. Tử Thanh vẫn luôn cảm kích ân huệ của Tề Hầu. Dù hiện giờ có biến thành một tử thi, Tử Thanh cũng không có nói gì. Nhưng mà Tề Hầu chỉ nói một câu "Cô đã biết", không có lời khác. Trong lòng Tử Thanh thập phần bất an, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, quỳ trên mặt đất một hồi lâu. Tề Hầu phảng phất như ngủ rồi, không có nói nữa, cũng không có cử động. Tóc ướt phía sau lưng Tề Hầu theo hô hấp chậm rãi rơi xuống vài sợi, không khí phảng phất ngưng kết. Tử Thanh không dám đứng dậy, nghe được Tề Hầu lại nói một câu, nhưng tựa hồ không phải nói với Tử Thanh, mà là nhàn nhạt lầm bầm lầu bầu, giọng thực nhỏ, ngữ khí trầm thấp như thở dài. "Không tới hoàng tuyền... không gặp nhau..." Tử Thanh không nghe rõ Tề Hầu đang nói cái gì, hỏi lại. "Quân thượng?" Tề Hầu lúc này giật mình, một lọn tóc đen rối tung từ phía sau lưng rơi xuống. Hắn lại thay đổi tư thế, tựa hồ vẫn ngủ, nhắm mắt lại nói: "Đứng dậy đi." Tử Thanh nhanh đứng dậy, trong lúc nhất thời trong phòng không có bất luận âm thanh gì. Tề Hầu phảng phất thật sự ngủ rồi... Ngô Củ ra khỏi phòng, Thiệu Hốt chạy theo. Khi hai người đi xa một ít, hắn mới nhỏ giọng nói: "Công tử, chuyện gì xảy ra? Tề Hầu rốt cuộc có ý tứ gì?" Ngô Củ đột nhiên nắm tay Thiệu Hốt, nhẹ giọng nói: "Nhỏ giọng một chút, đi theo ta." Thiệu Hốt đột nhiên bị nắm tay, suýt nữa hoảng sợ, cảm giác tay nóng muốn bốc khói. Hắn vội vàng đi theo Ngô Củ tới chỗ không có ai. Khi Ngô Củ buông tay, Thiệu Hốt cũng nhẹ nhàng thở ra. "Thiệu sư phó, ở bên ngoài cẩn thận một chút, ngàn vạn lần phải cung kính. Cái gì mà Tề Hầu? Phải xưng Quân thượng." Ở trong lòng Thiệu Hốt, Quân thượng là dành cho Công tử Củ. Nhưng mà hiện giờ đại thế đã định, Quốc quân lại không phải Công tử Củ, Thiệu Hốt sao có thể cam tâm. Bất quá hắn vẫn gật gật đầu, hắn là người biết nặng nhẹ. Ngô Củ lại nói: "Có ý tứ gì? Đơn giản là thử ta mà thôi. Còn nữa Thiệu sư phó, nhất định phải cung cung kính kính, sáng ngày mai chúng ta lên núi tìm Tào Mạt. May mà Lương Phủ Sơn không lớn, một ngày cũng tìm xong rồi, sớm chút trở về." Thiệu Hốt gật gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy. Tuy rằng Thiệu Hốt một đường đi theo ra khỏi Tề quốc chịu rất nhiều khổ. Cũng không phải bị đánh bị bỏ đói, mà là phải phục tùng Tề Hầu. Ngủ dưới đất bên cạnh giường Tề Hầu, Thiệu Hốt thật đúng là vạn phần không cam lòng. Ngô Củ muốn đi tắm rửa. Dù gì trong chốc lát phải ngủ cùng Tề Hầu trên một cái giường, không tắm sạch là quá thất lễ. Ngô Củ còn hỏi Thiệu Hốt có muốn đi cùng hay không, làm Thiệu Hốt sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn nhanh dùng sức lắc đầu xua tay. Ngô Củ cũng không biết Thiệu Hốt bị làm sao, trong chốc lát sắc mặt trắng bệch, trong chốc lát sắc mặt đỏ lên, giống như gặp hồng thủy hay mãnh thú. Vừa nghe nói muốn đi tắm, liền đem đầu lắc thành trống bỏi. Thiệu Hốt lắp bắp nói: "Ta... Ta vừa rồi... mới... cùng... cùng Răng Nhọn hẹn gặp nhau.... Công tử đi trước." Ngô Củ có chút kỳ quái nhìn Thiệu Hốt nói lắp. "Thiệu sư phó, thân thể không thoải mái sao? Muốn ta giúp ngươi đi kêu y quan không?" Thiệu Hốt bỗng liên tục xua tay, nói: "Công tử mau đi đi, Thiệu Hốt chỉ... chỉ là không quen khí hậu." Ngô Củ kỳ quái nhìn Thiệu Hốt, bất quá cuối cùng vẫn đi tắm một mình. Ngô Củ vừa đi, Thiệu Hốt thở phào, đồng thời còn duỗi tay lau lau trán, thật sự ra mồ hôi, là sợ tới mức ra mồ hôi. Ngay lúc này, thình lình nghe được tiếng cười từ phía sau lưng truyền đến, Thiệu Hốt hoảng sợ, vội vàng xoay người. Hắn là người tập kiếm, cảnh giác vốn rất cao, nhưng vừa rồi do quá khẩn trương, trong lúc nhất thời quên cảnh giác. Đột nhiên có người ở phía sau lưng bật cười, Thiệu Hốt mới nghe được, tức khắc trong lòng cả kinh. <HunhHn786> Quay đầu nhìn lại phát hiện người cười thế nhưng là Đông Quách Nha. Đông Quách Nha một thân áo xanh, cười tủm tỉm khoanh tay đứng ở phía sau, hơi hơi cúi đầu nhìn Thiệu Hốt. Bởi vì Đông Quách Nha đứng ở trên thềm đá. Hắn vốn cao hơn Thiệu Hốt, lúc này càng cao. Hắn cúi đầu nhìn, Thiệu Hốt có một loại cảm giác như nhìn trẻ nhỏ. Thiệu Hốt mặt đỏ lên, nghễnh ngãng đều bị xem rành mạch. Thiệu Hốt trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Cười cái gì?" Đông Quách Nha vẫn cứ cười tủm tỉm nói: "Trung Thứ tử, Đông Quách sao không nhớ rõ có cùng Trung Thứ tử hẹn gặp. Muốn cùng đi tắm gội sao?" Đông Quách Nha hiển nhiên đã nghe thấy lời Thiệu Hốt nói. Thiệu Hốt nghe lời trêu chọc đâu chỉ là lỗ tai hồng, lúc này cổ cũng hồng, vì mặc một thân bạch sam càng dễ dàng thấy được. Thiệu Hốt tức khí thiếu chút nữa giậm chân, hung ác nói: "Cười, cười cái gì mà cười? Không cho cười! Ngươi...... Ngươi còn cười?!" Thiệu Hốt sắc mặt đỏ bừng, duỗi tay đáp ở trên thân kiếm, như liền rút kiếm xông tới. Đông Quách Nha nhanh chạy tới ngăn chặn hắn rút kiếm, nói: "Được rồi, là Đông Quách thất lễ, Đông Quách hướng Trung Thứ tử nhận lỗi." "Hừ" Lúc này Thiệu Hốt đánh bay tay Đông Quách Nha, cũng đem tay từ bội kiếm hạ xuống. Đông Quách Nha nói: "Kỳ thật Đông Quách cũng là một mảnh hảo tâm lại đây nhắc nhở Trung Thứ tử vài câu." Thiệu Hốt nhướng mày nói: "Hảo tâm?" Đông Quách Nha cười nói: "Tất nhiên, Trung Thứ tử phải vì Quân thượng gác đêm, Đông Quách nghĩ thế nào cũng không cảm thấy yên tâm." Thiệu Hốt ném một ánh mắt xem thường cho hắn, nói: "Ngươi xem ta là trẻ ba tuổi? Chỉ biết làm hư đại sự sao?" Đông Quách Nha lắc đầu nói: "Trung Thứ tử cùng Bào đại phu, Quản đại phu là đỉnh ba chân, tất nhiên có chỗ hơn người. Đông Quách là trăm triệu lần không so kịp." Ngô Củ tắm xong trở về, sợ tóc ướt đã quấn lên cao. Nhìn thấy Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha vai sóng vai ngồi ở thềm đá nói chuyện, cũng không biết nói gì. Thiệu Hốt tựa hồ muốn kéo tay áo lên đánh người, nhưng cũng không phải thật sự đánh người. Đông Quách Nha tựa hồ chịu thua, nhưng lại rất vui vẻ. Ngô Củ đi qua, cười nói: "Ta còn tưởng rằng Thiệu sư phó cùng Đông Quách sư phó không hợp nhau, nhưng nhìn hai vị hiện tại tình cảm khá tốt." Thiệu Hốt không nghĩ tới Công tử Củ nhanh như vậy đã trở lại. Đông Quách Nha vừa rồi còn trêu ghẹo hắn. Hiện tại liền nghe được giọng nói người này làm hắn sợ tới mức trong lòng cả kinh, cũng không biết có bị nghe được cái gì hay không. Bất quá xem bộ dáng này, hẳn là không nghe được gì. Đông Quách Nha đạm nhiên, cười nói: "Trung Thứ tử sáng suốt uyên bác, Đông Quách Nha có thể kết giao thật sự là chuyện may mắn." Thiệu Hốt hừ một tiếng, bất quá nghe Đông Quách Nha khích lệ mình, trong lòng vẫn cực kỳ hưởng thụ. Ngô Củ nói: "Thiệu sư phó cùng Đông Quách sư phó cũng đừng thức quá khuya, ngày mai sáng sớm còn phải lên núi." Thiệu Hốt cùng Đông Quách Nha lên tiếng đáp ứng. Ngô Củ đi về phòng nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Tử Thanh còn đứng ở cạnh cửa, cúi đầu giống ngủ rồi. Bất quá Ngô Củ vừa tiến vào, Tử Thanh đã giật mình. Mà Tề Hầu lại là đưa lưng về phía cửa, hô hấp ổn định, tựa hồ đã ngủ rồi, hơn nữa ngủ thực trầm. Ngô Củ đi vào, vốn định đem chăn trên giường lặng lẽ dọn xuống dưới. Nhưng khi đi qua, người trên giường liền mở hai mắt. Đôi mắt hổ một chút buồn ngủ cũng không có, rất tỉnh táo, hắn cười tủm tỉm nhìn chăm chú vào Ngô Củ. Ngô Củ bị dọa run run, suýt nữa lui về phía sau một bước. Tề Hầu cười nói: "Nhị ca lên giường đi." Ngô Củ không có "chạy trốn" thành công, căng da đầu gật gật, nói: "Tạ ơn Quân thượng ân điển." Vừa nói, động tác chậm rì rì nằm lên giường, đem chăn túm chặt, tạo một khoảng cách rất lớn cùng Tề Hầu. Tề Hầu cười một tiếng, lại quay đầu, không nói nữa, thực mau trong phòng chìm vào một mảnh yên tĩnh. Một lát sau, Thiệu Hốt cũng lặng lẽ tiến vào. Hắn nhìn thoáng qua hai người trên giường, cũng chậm rãi ngồi ở chỗ của chính mình. Trước nửa đêm Thiệu Hốt vẫn ngồi, cũng không dám ngủ. Sau nửa đêm thật sự mệt nhọc, cũng không có chuyện gì, hắn liền nằm xuống ngủ. Tử Thanh gác đêm, đứng ở cửa thủ. Trước nửa đêm Ngô Củ cũng không có ngủ. Vì nằm cùng một con hổ căn bản không thể thả lỏng, trong đầu cứ nghĩ miên man. Trong chốc lát là nghĩ về bảy chữ trên cục đá ở hồ nước. Trong chốc lát lại nhớ đời trước chết thảm. Còn có rất nhiều hình ảnh hỗn độn. Ngô Củ thật vất vả mới ngủ một lát, lại gặp ác mộng, đột nhiên bị doạ tỉnh lại. Những người khác đều chưa có tỉnh lại. Tử Thanh nghe được Ngô Củ thở hỗn hển chạy nhanh lại xem xét. Ngô Củ xoa xoa trán, lắc lắc đầu, giọng khàn khàn nói: "Không có việc gì, ngươi cũng ngủ đi." Tử Thanh đứng ở cửa xác thật cũng mệt mỏi. Sau nửa đêm nghe mọi người dần dần hít thở đều đều, Tử Thanh mới dám ngồi dựa vào chân tường nhắm mắt trong chốc lát. Ngô Củ lại mơ lung tung rối loạn. Hiện giờ rõ ràng là giữa hè, mà Ngô Củ mơ thấy băng thiên tuyết địa. Thấy một mình đi trong băng tuyết trắng xoá một mảnh, phi thường bất lực, cũng không có ai, cái gì cũng nhìn không tới, rất mệt, vẫn luôn đi, dừng không được. Không biết vì cái gì vẫn luôn đi về phía trước, cảm giác chỉ có mệt chết, lạnh chết, cô độc chết mới có thể dừng lại... Nhưng mà ở ngay lúc này, Ngô Củ lại cảm giác được ấm áp, làm Ngô Củ rất muốn hướng tới. Trong nháy mắt đang từ trong băng tuyết bị kéo ra, phảng phất như có một tấm thảm lông, cũng phảng phất là ánh nắng ấm áp, cũng giống vòng tay dịu dàng của mẹ hiền. Ngô Củ ở trong ôm ấp ôn nhu nặng nề ngủ... Thiệu Hốt trời sinh tính tình bình tĩnh, hơn nữa hắn là kiếm khách, tai thính mắt tinh. Buổi sáng mặt trời vừa mới ló dạng, bên ngoài có động tĩnh, Thiệu Hốt lập tức liền tỉnh. Hắn chậm rãi ngồi dậy, theo bản năng duỗi tay sờ sờ kiếm bên hông. Thiệu Hốt vừa xoay người ngồi dậy, vươn tay, hai vai và trên lưng lộ ra cơ bắp. Hắn ngẩng đầu đã thấy...... "Ô!" Thiệu Hốt hút một ngụm khí, khiến Tử Thanh ngủ bên cạnh cũng bị đánh thức. Tử Thanh xoa đôi mắt từ trên mặt đất bò dậy. Thiệu Hốt cũng học bộ dáng của hắn xoa xoa đôi mắt, còn dùng sức chớp chớp, phảng phất muốn đem ảo giác đuổi ra. Nhưng mà... Thiệu Hốt thấy trên giường... Đầu tóc Công tử Củ có chút tán loạn, cổ áo ngoài cũng mở rộng, lộ ra một mảnh áo lót màu trắng bên trong. Trên người Công tử Củ đắp chăn. Nhưng mà chăn không phải của Công tử Củ, mà là của Tề Hầu... Công tử Củ cùng Tề Hầu dựa vào nhau. Thân mình Công tử Củ có chút cuộn tròn trong lòng ngực Tề Hầu. Một bàn tay Tề Hầu ôm vai lưng người trong ngực, một tay khác đáp ở bên ngoài chăn. Còn Công tử Củ lại là một bàn tay để ở ngực Tề Hầu, một bàn tay khác nắm một lọn tóc đen của Tề Hầu. Hai người ngủ say, hô hấp vững vàng, động tác phi thường thân mật. Thiệu Hốt xoa xoa đôi mắt mà hình ảnh kỳ quái vẫn cứ không có tan đi. Tử Thanh tựa hồ cũng hoảng sợ. Khi Thiệu Hốt hút một ngụm không khí, Tề Hầu tựa hồ cũng tỉnh, bất quá cũng không có biểu hiện kinh ngạc giống bọn họ. Đôi mắt híp híp, mang theo một chút mơ màng khi mới rời giường. Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, chỉ là nhẹ nhàng đem tóc của mình trong tay đối phương lấy ra, sau đó nhẹ nhàng xoay người ngồi dậy. Tề Hầu ngồi ở bên giường, giúp Ngô Củ sửa sang lại một chút tóc mai tán loạn, đem chăn chỉnh sửa lúc này mới đứng dậy trong ánh mắt kinh ngạc của Thiệu Hốt nhẹ giọng nói: "Làm phiền Thiệu sư phó thông báo Thấp Bằng chuẩn bị, trong chốc lát lên núi." Thiệu Hốt lúc này mới phản ứng lại, gật gật đầu, chắp tay nói: "Dạ." "Ư......" Giọng Thiệu Hốt có chút lực, lại thập phần cất cao. Ngô Củ tựa hồ bị âm thanh quấy rối rồi, nhíu nhíu mày, nhưng không có lập tức tỉnh lại. Tề Hầu đem ngón trỏ đáp ở trên môi. "Suỵt" Hắn cười khẽ nói: "Nhỏ giọng một chút, nhị ca khó khăn mới ngủ được như vậy, để hắn ngủ thêm một lát đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]