Bác sĩ nói cô không sao lại ngủ li bì suốt ba ngày liền. Cô không tỉnh là do bản thân cô không muốn tỉnh. Thời gian nay anh không rời xa cô, sợ cô tỉnh dậy không chịu nghe anh giải thích sợ rằng cô lại trốn chạy anh.
Âu Dương Thiên gục đầu bên giường cô ngủ. Ba ngày qua cô không ăn chỉ ngủ còn anh cũng không ăn không ngủ cùng cô. Nhất định là cô đang giận anh, giận anh đã nói dối cô.
Âu Dương Thiên nhắm mắt lại ngủ lại mơ thấy ngày hôm đó đôi mắt cô đẫm nước nhìn anh khiến anh giật mình tỉnh giấc.
"Âu Dương"-Mạc Uyển Đình không biết đến từ lúc nào.
"Sao em lại đến đây? Con đâu?"
"Con đi học rồi, em lo cho anh. Âu Dương anh chưa ăn gì đúng không?Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó đã."
"Không cần anh không đói."
"Anh như vậy không lên đâu, cô ấy tỉnh dậy cần anh chăm sóc. Anh mà có chuyện gì cô ấy phải làm sao? Nghe lời em chúng ra chỉ xuống căn tin bên dưới không mất nhiều thời gian đâu."
Âu Dương Thiên nhìn cô đang ngủ gật đầu. Lúc quay trở về, cô đã không còn trong phòng trên tủ còn lại chiếc nhẫn cưới hai người. Âu Dương Thiên nhìn thấy liền ngục ngã. Người con gái nói sẽ không rời xa anh cuối cùng cũng bỏ anh đi.
*********** 1 tuần sau***********
Mạc Uyển Đình mở cánh cửa là màu đen tăm tối, trong phòng nồng nặc mùi rượu và thuốc lá mảnh vỡ rơi khắp nơi. Cô sờ tay lên tường bật điện lên Âu Dương Thiên nằm trên đất trong đám chai rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144733/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.