" Giai Giai."- Âu Dương Thiên xoay người đi thanh toán thấy Thẩm Nhược Giai đứng ngay sau lưng mình. Ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi đột cùng.
Mạc Uyên Đình vội đi đến chỗ anh lấy lại thằng bé. Thấy cô Mạc Uyên Đình chột dạ cùng thằng bé lấp sau lưng anh. Thẩm Nhược Giai nhìn phía họ không nói gì chỉ cúi đầu quay người rời đi. Âu Dương Thiên đưa thẻ vào tay Mạc Uyển Đình vội vàng chay theo cô
"Giai Giai."- Âu Dương Thiên gọi lớn tên cô, bước chân cô ngày càng nhanh.
Cô muốn chạy trốn, chạy khỏi chỗ này cô muốn coi như không thấy gì. Cô muốn về nhà đợi anh, đợi anh quay về, có thể ôm anh nói cô rất nhớ anh, cô thực sự rất yêu anh.
"Giai Giai."-Anh đã bắt được cánh tay cô.
Cô không thể chạy trốn, không thể được nữa rồi. Cô quay lại ôm lấy anh, cả người cô đều rung lên, nước mắt thấm qua áo anh loang thành một mảnh lớn.
"Giai Giai, không phải như em nghĩ đâu..."
"Chị ấy về rồi sao không nói cho em biết? Sao lại lừa dối em?"
"Giai Giai, em nghe anh giải thích đã..."
"A Thiên"-Cô gọi nhỏ tên anh, trước giờ ở ngoài cô chưa từng gọi anh như vậy, chỉ khi có hai người cô mới dám gọi anh là A Thiên.
"Em yêu anh"-Thẩm Nhược Giai ngước lên nhìn anh, đôi cô nhưng viên ngọc trai đen ngâm trong nước mê mị đến đáng sợ.
"Nhưng từ nay em sẽ không yêu anh nữa!"- Cô từ bỏ, từ bỏ tình yêu này, từ bỏ hạnh phúc này.
Lúc nào cũng vậy mỗi khi cô cảm thấy hạnh phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144732/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.