Thẩm Nhược Giai vừa ngủ chút vừa mở mắt ra nhìn thấy lông mày Âu Dương Thiên sắp hợp thành một luôn rồi. Nhất định là do cô nhìn nhầm anh sao có thể xuất hiện ở đây được nhất định do cô ngủ nhiều quá rồi. Thẩm Nhược Giai nhắm mắt ngủ tiếp.
Âu Dương Thiên vốn tức giận nhìn thái độ của cô xem là ý gì?
"Có phải cô cảm thấy đồ ăn trong viện ngon hơn ở nhà không?"
"Làm gì có."- Thẩm Nhược Giai theo phản xả trả lời xong mở to mắt nhìn anh.
"Sao anh lại ở đây?"-Thẩm Nhược Giai hoảng hốt hét lên.
"Hay tôi thuê lại đầu bếp ở đây về nhà. Cho cô đỡ vất vả hai ba ngày lại chạy đến một lần."- Âu Dương Thiên không trả lời cô.
Thẩm Nhược Giai co người lại xem ra vẫn sợ anh. Âu Dương Thiên cảm thấy bản thân đối với cô rất tốt vậy mà nhìn xem đi thái độ sợ hãi cô là sao?
"Hôm đó, tôi uống say. Xin lỗi."
Thẩm Nhược Giai nhìn anh, cô không nghĩ anh sẽ xin lỗi. Người ta cao cao thượng thượng trước giờ chưa từng cúi người xin lỗi cô. Cô đâu thể chấp người say hơn nữa cô cùng từng say mà làm liều đó sao.
"Tôi muốn ăn mỳ gà tần"- Thẩm Nhược Giai hẹn thùng nói.
Âu Dương Thiên thở dài sự bất lực hiện rõ trên mặt anh, xem thái độ tham ăn cô không hề giảm.
"Tôi đi mua cho cô. Đừng có cử động lung tung đó."- Âu Dương Thiên đứng dậy rời đi.
Thẩm Nhược Giai nhìn tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh giật mình rõ ràng là đang trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144708/chuong-15.html