"Sao cậu không nói mình nhiều người như vậy?"- Thẩm Nhược Giai quay lại nhìn Giang Tiểu Mỹ.
"Nói cậu có đến không?"Giang Tiểu Mỹ làm mặt hề với cô.
Thẩm Nhược Giai vốn nhút nhát lại sống nội tâm chỗ đông người không hợp với cô, đi dự tiệc thà ở nhà ăn mỳ gói xem tivi còn hơn.
Thẩm Nhược Giai biết bản thân bị lừa muốn tìm cách trốn về đúng lúc này, cô thấy người đàn ông trong đám đông trước mặt. Trùng hợp người đàn ông đó cũng nhìn thấy cô trong đám người hỗn loạn. Bốn mắt nhìn nhau xung quanh ồn ào trở lên trầm lặng dường như mọi người biến mất chỉ còn hai người đứng đó.
Lăng Bạch Ngôn từng bước từng bước đến chỗ cô.
"Lâu rồi không gặp. Tiểu học muội vẫn sống tốt chứ?"
Thẩm Nhược Giai cúi đầu tránh ánh mắt của anh.
" Sư Huynh lâu không gặp, em vẫn tốt."- Thẩm Nhược Giai nở nụ cười gượng gạo. Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn đều muốn xem chuyện vui.
Chuyện hai người nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Năm đó, Thẩm Nhược Giai mới chân ướt chân ráo vào trường đại học còn Lăng Bạch Ngôn lại là đàn anh khoá trên của cô. Ngày đầu tiên nhập học cô đã nghe danh tiếng của anh. Lăng Bạch Ngôn gia thế khó khắn, học phí đều nhờ vào học bổng, thầy cô trong trường đều hết lời khen ngợi, anh chính là con ngoan trò giỏi trong truyền thuyết. Đến mãi giữa học kỳ hai năm nhất Thẩm Nhược Giai mới gặp anh, hai người pha phải nhau trước thư viện của trường. Lúc đó cả hai đều bị tiếng sét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cu-hoa-tinh-nhan/1144709/chuong-16.html